Ngã tư đường. Ngũ lão cùng nhau hành lễ, dáng vẻ cả mặt cung kính. “Đa tạ các hạ, xin mời đi thong thả.” Đợi đến khi bọn họ đứng dậy, Ngô Đào đã sớm biến mất, trong mắt Khương Nguyên vẫn còn toát ra vẻ vui mừng, không kìm được lẩm bẩm cảm khái. “ n huệ của các hạ, chúng ta ghi khắc trong tâm khảm.” “Cũng không biế là đại năng kinh tài tuyệt diễm như thế nào, mới có thể thành lập ra thế lực như vậy, bồi dưỡng được những tuấn kiệt như đám người...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.