“Nhiều chuyện.” Một luồng khí ập đến, nặng nề quất lên mặt Trương Chi Sơn. Trương Chi Sơn lập tức bị đánh trở về nguyên hình, run rẩy quỳ dưới đất, ra sức xin tha. “Chuyện hôm nay nếu có người thứ hai biết, cha ngươi cũng không giữ được ngươi đâu.” “Vâng vâng vâng.” Trương Chi Sơn quỳ dưới đất gật đầu như gà mổ thóc, sau khi hoảng sợ rất lâu mới dám ngẩng đầu, phát hiện Dạ Kiêu đã sớm biến mất không thấy đâu. Lúc này Trương Chi Sơn mới mềm oặt ngồi dưới đất với...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.