Mục lục
Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lúc vô tình, dường như Ngao Khánh cũng lĩnh ngộ được điều gì đó, cảnh giới trực tiếp đột phá lên một cấp độ.

Nhưng mà dần dần, nó càng ngày càng xem không hiểu.

Kỳ lạ hơn chính là nó vốn muốn nhớ kĩ bộ quyền pháp này, lại phát hiện làm như thế nào cũng nhớ không nổi trước đó Dịch Phong đã đánh ra chiêu thức gì.

Mà vào lúc này, một bộ quyền đã được Dịch Phong đánh tới trạng thái gay cấn, làm cho Ngao Khánh kích động muốn nhìn thêm nhưng lại phát hiện đầu choáng mắt hoa, võ ý mãnh liệt tấn công, suýt chút nữa thì làm cho cả người nó nổ tung.

Ngao Khánh vội vàng nhắm mắt lại, biết rõ thứ này căn bản không phải là cấp độ cảnh giới mà nó có thể thèm thuồng.

Dần dần, rốt cuộc Dịch Phong cũng kết thúc

“Thoải mái.”

Chạm vào mồ hôi trên trán. Đã rất lâu rồi hắn không vận động, quả thật đánh xong một bộ quyền, cả người đều sướng đến cực điểm.

Nhìn dáng vẻ con chó ở bên cạnh, Dịch Phong cười cười, xoa đầu của nó, sau đó nói: “Thế nào, chủ nhân ngươi lợi hại không?”

“Gâu gâu”

Ngao Khánh kêu hai tiếng.

“Tiểu tử, thật đúng là thông minh.” Dịch Phong uống một hớp, cười nói: “Đã như vậy, vậy ta sẽ tập tiếp một bộ.”

Đặt chén trà xuống, Dịch Phong ngồi thiền một lần nữa.

Khó khăn lắm mới tiến vào trạng thái này, rèn luyện nhiều một chút cũng cực tốt, một bộ Nội Gia Quyền khác lại được hắn chậm rãi thi triển

Sắc mặt Ngao Khánh khó coi.

Tiền bối ơi là tiền bối, ta biết ngài là người lương thiện, muốn bồi dưỡng ta thật tốt, nhưng mà ngài cũng phải xem coi ta có chống đỡ được hay không chứ!

Vừa rồi chỉ mới có một bộ Thiếu Lâm Quyền kia thôi đã làm cho nó đầu choáng mắt hoa rồi, kết quả Dịch Phong lại đánh thêm một bộ quyền khác càng thâm ảo hơn.

Quyền này, một cái liếc mắt nó cũng không dám nhìn!

Đương nhiên cũng không phải không muốn, mấu chốt là có mạng để nhìn hay không.

Đánh xong một bộ Nội Gia Quyền, cả người Dịch Phong đều đầm đìa mồ hôi, cảm giác lại càng khoan khoái hơn, sau khi tắm rửa xong thì Dịch Phong nằm trên ghế lần nữa.

Sau đó, lấy viên Hỏa Diễm Châu mà Thanh Sơn Lão Tổ cho hắn ra, đặt lên trên tay tính toán...

“Quả nhiên là một tác phẩm nghệ thuật rất đẹp mắt.”

Sau khi đánh giá một phen, Dịch Phong cũng không phát hiện món đồ chơi này có tác dụng thực tế gì quá lớn.

“Chỉ là...”

Dịch Phong cúi đầu nhìn lá rụng trên mặt đất, hóa ra bất tri bất giác đã qua mùa hè, lại sắp bước vào mùa thu.

Mùa thu ở thế giới này không thể so với mùa thu ở kiếp trước, mùa thu ở nơi này rất rét rất lạnh, đến mùa đông lại càng lạnh hơn, khắp nơi đều là tuyết trắng mênh mông.

Đối với người tu luyện mà nói, thời tiết này cũng không gây ảnh hưởng gì đến bọn họ.

Nhưng mà đối với một phàm nhân như hắn mà nói thì đủ để cho hắn đông lạnh thành chó.

Mà hạt châu này...

“Qua mấy ngày nữa nhiệt độ hạ thấp, có thể làm một cái bếp sưởi cho ta ha ha, sạch sẽ vệ sinh còn tiện lợi.”

“Mấu chốt nhất là bớt được tiền lửa than.”

Dịch Phong thật khâm phục tài trí thông minh của mình, hắn chậm rãi xoay người đứng dậy đi tới tiền đường, lại phát hiện Chung Thanh đang ngồi ở ngưỡng cửa ngẩn người.

Dịch Phong khẽ ngẩng đầu, phát hiện hóa ra đối tượng mà Chung Thanh chú ý là những tu luyện giả thỉnh thoảng xẹt qua ở nơi xa kia.

“Xem ra đứa nhỏ này vẫn là một lòng muốn tu luyện!”

Dịch Phong khẽ thở dài.

Nghe tiếng, Chung Thanh liền vội vàng đứng lên, cung kính hô: “Bái kiến sư phụ.”

Dịch Phong phất phất tay.

Hắn chắp tay đến gần Chung Thanh, ngẩng đầu nhìn xa xăm, thở dài: “Ta biết, trong lòng ngươi cất giấu tâm sự.”

Chung Thanh hơi kinh hãi.

Dịch Phong cười, chỉ bảo hắn ngồi xuống ghế.

Mặc dù thu tới lá rơi, nhưng cũng là mùa quả to chất đống, trước cửa đường phố vẫn nối liền không dứt như cũ. Hai sư đồ ngồi trước cửa võ quán trầm mặc, không có gì để nói với nhau.

“Có thể, ngươi cũng không muốn nói với ta...” Cuối cùng, trong miệng Dịch Phong phát ra âm thanh.

Ánh mắt Chung Thanh nghiêng qua.

“Nhưng bất kể như thế nào, vi sư cũng không ngăn cản ngươi. Thanh Sơn Môn, cứ mỗi mười ngày sẽ hấp thu máu mới, nếu như muốn thì cứ cách mười ngày vào tìm vận may đi!” Dịch Phong nói.

Chung Thanh cắn chặt răng, trầm mặc.

Dịch Phong cũng không nói thêm gì nữa, nhìn người trên đường phố nối liền không dứt, lúc này mới đứng dậy.

“Nên nấu cơm thôi.”

Hắn nói.

“Sư phụ.”

Bỗng nhiên, Chung Thanh gọi hắn lại.

Dịch Phong chậm rãi nghiêng đầu nhìn khuôn mặt thằng bé bị gió thu thổi khô.

“Ta có thù.”

“Ta có huyết hải thâm thù!”

Chung Thanh đỏ mắt, nước mắt xoay một vòng trong hốc mắt, hắn cắn hàm răng nói với Dịch Phong. Dường như khi nói ra sẽ khơi dậy hồi ức đau thương của hắn, cho nên phải lấy hết can đảm mới có thể nói ra.

Dịch Phong trầm mặc.

“Kẻ thù rất mạnh, mạnh đến mức khiến cho ta không thể thở nổi.” Chung Thanh nắm chắc cây đao Dịch Phong đưa cho hắn, run sợ nói: “Có trưởng lão tông chủ Thanh Sơn Môn, thậm chí Lão Tổ tông cũng mạnh như vậy!”

Bàn tay Dịch Phong cũng nắm thật chặt theo bản năng.

“Ta chỉ có thể bước vào con đường tu luyện mới có cơ hội...”

Chung Thanh đỏ mắt nhìn hắn nói.

Trầm mặc rất lâu rất lâu, Dịch Phong mới gật đầu.

Quay người.

Cũng đỏ mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK