“Đổi người khác.” Trên mặt Dịch Phong vẫn không thay đổi, hắn gọi người tiếp theo thử. Nhưng mà. Người kế tiếp. Rồi kế tiếp nữa. Liên tiếp đã đổi đến bảy tám người mà vẫn chẳng khác hai mươi chín mấy. Sắc mặt Dịch Phong âm trầm muốn chảy nước, cuối cùng hắn không nhịn được mà hung tợn mắng: “Phế vật, một đám phế vật, toàn là phế vật.” Mọi người nghe vậy thì hổ thẹn cúi đầu, không dám có chút ý cãi lại. Hả? Vậy mà là phế vật sao? Táng Ngũ mới đến nên hơi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.