“Ngươi…” Lục Thanh Sơn nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt tức giận xanh mét đến cực điểm, nhìn thấy dáng vẻ vênh váo tự đắc kia của Lỗ Đạt Sanh, hắn hận không thể giết hắn ta. Nhưng vì suy nghĩ tới sinh mạng của những đệ tử Thanh Sơn Môn, hắn đành không cam lòng cúi thấp đầu. “Được, ngày mai ta dẫn ngươi đi.” “Nhưng mà, hy vọng đến lúc đó ngươi sẽ không hối hận.” Dứt lời, Lục Thanh Sơn tức giận phất ống tay áo rời đi. “Hối hận?” Lỗ Đạt Sanh lạnh lùng cười, khóe...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.