Vừa đi, Linh Vương bên cạnh khộn nhịn được chửi bậy. “Ngu ngốc thôi mà, quan tâm bọn họ chúng làm gì?” Dạ Phong Ngô Công nhìn cũng không thèm nhìn, vẫn bọ dáng thảnh thơi nhàn nhã như cũ. “Đúng vậy!” Linh Vương không tiếp tục đa nghi nữa. Chỉ chốc lát sau, hai người đã đi tới cổng truyền tống. Chỉ có điều bây giờ ở cổng truyền tống không có người trấn thủ. Bởi vì Dịch Phong cảm thấy bên ngoài hoang vu như vậy, căn bản không nhất thiết phải phái người trông coi, như vậy...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.