“Dạ... Dạ, Dạ Kiêu đại nhân, chẳng phải người truyền tin cho ta, bảo ta đến đây một mình sao?” Trương Chi Sơn chảy nước mắt, nước mũi nước mắt tèm lem, lắp bắp nói: “Cô gọi ta, nên ta đến đây!” “Ta truyền tin cho ngươi khi nào?” Giọng nói lạnh lùng thốt ra từ miệng Dạ Kiêu, lòng bàn tay như hàn băng càng thêm dùng sức. Rắc rắc. Dưới sức lực khổng lồ như vậy, cổ Trương Chi Sơn bị siết đến độ vang lên răng rắc, tròng mắt Trương Chi Sơn lồi ra, gương mặt đỏ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.