“Bù lu bù lu.” Mạn Mạn phát ra tiếng kêu cổ quái. “Dù sao ngươi cũng phải đưa ta đến đó.” Dịch Phong duỗi thẳng lưng, buồn bực ngán ngẩm tựa lên trên vỏ cứng của Mạn Mạn, ngủ. Vù! Trên trời tàn ảnh của Mạn Mạn xẹt qua. Nếu là cấm địa Hắc Vực, thì phải vào trong Hắc Vực. Dưới đất là đất hoang vô tận. Có vô số bóng đen bò qua lại tán loại. “Cạc cạc!” Không biết ở đâu nhảy ra một con cóc, nhảy lên đầu Mạn Mạn. “Họ Cáp kia, ngươi tránh ra...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.