“Sao lại như thế…” “Thế mà con cóc này lại là!” Tiếng lẩm bẩm kinh hãi còn chưa hết, trước mắt đã không còn bất cứ thứ gì. Hoàn hồn nhìn tất cả mọi thứ trống không, Thanh Doãn Tiêm Vân thật sự giống như nằm mơ thấy ác mộng, cả người cứng ngắc lòng bàn tay đổ mồ hôi! Trong đầu, lại truyền đến giọng cảnh cáo thâm trầm lúc trước. “Sau khi ngươi trở về thông minh một chút, cái gì nên nói cái gì không nên nói, tốt nhất nghĩ cho rõ ràng. Nếu như ta bị...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.