“Khóe môi cô có vết trà.” Dịch Phong khẽ khàng lên tiếng, khi nói chuyện đồng thời nở nụ cười, ngón tay cái hơi cử động, giúp nàng ta nhẹ nhàng lau đi vết trà còn sót lại nơi khóe môi. Cảm nhận độ ấm còn sót lại từ lòng bàn tay của Dịch Phong, gương mặt Dạ Kiêu tràn ngập vẻ khó tin. Tiểu tử này... Sao lại dám, sao dám chạm vào mình. Lẽ nào hắn không sợ chết sao? Lẽ nào hắn không biết thể chất nàng ta xui rủi, chạm vào sẽ chết sao? “Ngươi không...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.