Vẻ mặt đau khổ đi theo sau, Ngụy Trấn Phương run run rẩy rẩy không dám lên tiếng, lặng lẽ xé bỏ phù truyền tống, cứ như thế nuốt vào trong bụng, cẩn thận từng li từng tí giống như lâu la. Mãi đến khi trước mắt cây bối băng phong che trời, sắp sửa đi sâu vào trong rừng. Ngụy Trấn Phương đã bị hù dọa đến bắp chân run lên, hối hận đến còn thiếu nước đấm ngực dậm chân! Mẹ nó… Lúc trước hắn còn nhất định muốn làm cái gì mà mượn đao giết người, lần...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.