Sau khi tro bụi tản đi. Chỉ còn một mình Bạch Khởi Ngọc đang cầm cuốn sách, cởi truồng ngồi bên trên hố. Một trận gió thổi qua, cái mông lạnh tê tái, Bạch Khởi Ngọc ngẩng đầu lên nhìn Doãn Kiếm đang tỏ vẻ lạnh lùng, không nhịn được mà phải chớp chớp cặp mắt cá chết kia. “Ngươi cũng muốn đi nặng à?” Bạch Khởi Ngọc cẩn thận hỏi. Sau khi hắn ta nói xong thì nhìn đống đổ nát xung quanh, ngẩn ngơ một lúc rồi lại ngẩng đầu lên nói: “Nhưng ngươi phải đợi ta một...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.