Trần Công Bằng nghe xong lắc đầu, trên mặt có chút cảm khái. Thời khắc này, Long Thiên đã sớm không còn dáng vẻ nhẹ nhàng phong độ như vừa rồi, cả người áo trắng nhuộm thành màu đỏ, rách rách rưới rưới khó mà nhìn thẳng, trường sam đang yên đang lành, lại chỉ còn hai miếng vải rách treo ở đầu vai, nhìn lên đúng thật là có chút khiến người ta đau xót. Tinh chủ này, cũng thật sự tận lực. Nhìn lại trạng thái này, Trần Côn Bằng cũng không thô bạo trách tội Long Thiên,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.