Xuất hiện trước mắt chỉ có đường và tường đá, chuyện này đối với tâm lý mỗi người đều là tra tấn cực lớn. Điều an ủi duy nhất là trong tay họ vẫn còn đủ nước để uống, nhưng có nước lại không có đồ ăn cũng không cầm cự được bao lâu. “Cần phải đi.” Một khắc sau Dịch Phong đứng dậy nói với bọn họ. Hai người sắp ngủ nghe vậy vẻ mặt đầy đau khổ, nhìn người áo trắng trước mặt, thậm chí còn mang chút dáng vẻ thư sinh mà trong lòng tràn ngập phức...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.