Con mẹ nó, còn tưởng là trâu bò lắm nên mới kiêu ngạo như vậy, thì ra chỉ là một thằng ngốc có thiên phú siêu cấp rác rưởi mà thôi. “Cút mẹ ngươi đi!” Dịch Phong đen mặt, một cước đá Lý Dương Viễn ra khỏi thuyền, rơi tõm xuống hồ. “A!” “Chết tiệt!” “Phế vật, tên phế vật nhà ngươi, sao ngươi dám?” Lý Dương Viễn vùng vẫy trong nước, hai mắt trừng lớn rồi nói với giọng điệu khó tin. Người phàm đáng chết, thế mà dám đạp hắn xuống thuyền, ai cho hắn ta lá gan...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.