Dịch Phong thu hết những hành động này vào trong mắt, lộ ra một nụ cười bình hòa. “Có chí ắt làm nên.” Đạt được sự tán thành của Dịch Phong, đầu tiên Thương Thắng là một trận kinh hỉ, sau đó lại có chút hơi buồn bã vô cớ. Lúc này, Thương Thắng thoáng nhìn một gốc cây đàn hương ở bên cạnh con đường, hắn cấp bách ghìm ngựa, nhét dây cương vào trong tay Dịch Phong, vội vàng nói: “Dịch Phong đại ca, ta đi một chút rồi sẽ trở lại, mọi người chờ ta một chút.”...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.