“Mẹ kiếp.” “Đau bụng, muốn đi ị.” Sắc mặt Dịch Phong tái xanh, ôm bụng liền chuẩn bị tìm một nơi có thể đi ị, nhưng vội vội vàng vàng, trong lúc nhất thời lại tìm không được nơi nào. Còn giải quyết bậy bạ gì đó cũng chưa hẳn không thể, dù sao ở gần đây cũng không hề có dấu chân người. Nhưng mà dù sao cũng phải tìm hố nha? Không có hố đối với Dịch Phong mà nói là không thể được, bởi vì hắn có ám ảnh. Dù sao hắn cũng không thể quên được...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.