“Hỏi đường?” Đôi mày đẹp của nữ tử khẽ nhíu. Nàng lạnh lùng nói: “Kẻ vô tri không biết sợ, thế mà cũng dám xông vào ngọn núi này!” Dứt lời, nàng xoay người rời đi, nhưng giọng của nàng vẫn truyền tới. “Hai người các ngươi đưa hắn xuống núi. Nhất định phải làm được, nếu không ở trong núi này hắn sẽ không sống nổi.” “Đa tạ cô nương.” Nghe vậy, Dịch Phong lễ phép nói cảm ơn. Chẳng qua nàng không đáp lại nữa. Bàn tay ngọc ngà vén tà váy trắng lên, nàng ngồi khoanh chân...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.