“Ngoan ngoãn ngồi ở đây, đợi tiên sinh xử lý đi!” Quản Vân Bằng sắc mặt tối lại nói: “Bây giờ đừng nhắc đến cơ duyên gì nữa, ngươi nên cầu mong là vị cao nhân kia không giết ngươi thì tốt hơn! “Lẽ, lẽ nào chúng ta không thể chạy sao?” Hám Thiên Khuyết hỏi một cách ngơ ngác “Chạy?” “Hừ, dốt nát, nếu đã muốn chạy thì chạy nhanh đi!” Quản Vân Bằng mắng lớn. Hám Thiên Khuyết hoảng sợ cúi gằm đầu, không dám nói thêm nửa lời. “Đồ nhi, vừa nãy ở bên ngoài đã xảy...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.