Vân Thăng cảm thán một tiếng: “Nhưng mà ta có thể thấy được, hai thầy trò kia rất nghiêm túc, họ chỉ là người phàm mà có thể vượt qua vạn dặm xa xôi từ thành Bình Giang để đến đây, lại còn đưa ra năm mươi vạn tiền vàng để làm sính lễ hỏi cưới, tấm lòng này…” “Nhưng cuối cùng thì chỉ là có duyên mà không phận.” Vừa nói hắn vừa cúi đầu xuống, trong lòng tràn ngập sự áy náy. “Cha, không sao đâu, ta đã chấp nhận số phận của mình rồi.” Vân Mộng Thiên...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.