“Ngươi...” Vương Lạc Ly nhìn chằm chằm Vương Cảnh Thiên, phát hiện Vương Cảnh Thiên vậy mà không giao động chút nào. “Nếu cứng rắn không được.” “Hay là...” Trong ánh mắt Vương Lạc Ly có tia sáng chợt lóe lên, nếu như cứng rắn không được thì nàng sẽ mềm mỏng vậy. “Tiểu ca ca, thả ta đi có được không? Cả đời này ta đều sẽ ghi nhớ ơn của ngươi ở trong lòng.” “Có được hay không?” Vương Lạc Ly bắt đầu nũng nịu. Với mỹ mạo của nàng, số người thèm thuồng thân thể nàng có...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.