"Lão già, tại sao chúng ta còn chưa tới? Còn phải đi bao lâu nữa?" Phó Nam Thiên cười khẽ trả lời, "Chỗ thả câu tự nhiên không ở gần đây, người bình thường không thể nào biết được, đừng vội." Dịch Phong nghe vậy gật đầu, đành phải đuổi theo. Nghĩ đến cũng phải. Nếu là chỗ câu tuyệt hảo, vậy khẳng định không phải nơi người bình thường biết được, bỏ công một chút cũng không sao, tối thiểu cũng có được thu hoạch lớn hơn. Chỉ là nhớ tới hai chữ thu hoạch, phiền muộn bị lãng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.