“Không, không chỉ như thế, còn phải đưa tro cốt của muội rải khắp tinh hà, để cho muội có thể thuận theo dòng chảy của tinh hà, nhìn khắp tinh không vạn trượng, đi liền với mỗi một tấc của tinh không, hóa thành phồn tinh trên trời.” “Nhưng vậy, cũng coi như là không có tiếc nuối…” Thân ảnh mệt mỏi của mọi người càng đi càng xa, tiếng cười nói trêu đùa vang vọng của bọn họ cũng theo đó càng ngày càng mơ hồ. Dịch Phong phát hiện, dường như hốc mắt của bản thân mình...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.