“A, nương tử nấu cơm ngon quá.” Lâu Bản Vĩ sáp đến gần nồi khẽ ngửi, lộ ra vẻ mặt hưởng thụ, lại nhặt một nhúm cát mịn ở bên cạnh ném vào trong nồi: “Nương tử, tướng công của nàng thích ăn mặn, cho nhiều muối một chút nhé.” “Vâng, tướng, tướng công.” Gương mặt xinh đẹp của Bạch Mị ửng đỏ cúi đầu đáp, hiển nhiên không giỏi nhập vai. “Oa oa oa.” Một bên, trong chiếc nôi làm bằng cỏ khô, con rết bị bọc lại chặt chẽ, bên hông còn quấn một mảnh vải trắng, bật...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.