Chờ đợi, vẫn là chờ đợi.
Những tưởng trải nghiệm trong ngục tối đã dạy cho bản thân tính kiên nhẫn và chờ đợi, nhưng khi kẻ thù đã cận kề trước mặt và chuẩn bị biến mất, Bologo bất chợt nhận ra rằng mình hoàn toàn không thể kìm nén cơn tức giận không nguôi này hay cảm xúc của bản thân.
Anh không thể nhớ mình đã trải qua một ngày này như thế nào, chỉ nhớ là đã không ngừng siết chặt nắm chặt tay, buông ra, rồi lại nắm chặt lại.
[Hành động tiếp theo cần có thông tin từ Tổ Quạ, có nghĩa là hôm nay mình không có việc gì cần làm ở đây. Palmer đến trễ thì ngược lại rất vui, như thế có nghĩa là anh ta sẽ được nghỉ thêm một ngày. Thằng cha này buổi chiều đã rời khỏi Bộ phận Thực Địa. Không biết là đi đâu.]
Lebius và Jeffrey đều không có ý kiến gì về chuyện này. Đây là quy định được hiểu ngầm trong Bộ phận Thực Địa: sau khi hoàn thành nhiệm vụ, nếu không có việc gì khẩn cấp thì những nhân viên này của Bộ phận Thực Địa đều có thể nghỉ ngắn ngày.
Bologo không có tâm trạng để nghỉ ngơi.
Anh ngồi lặng thinh trong văn phòng cả ngày. Từng lỗ chân lông trên cơ thể anh như toát ra hơi thở dồn nén.
Uriel đã từng tưởng rằng Lebius là một người khó ở chung. Nhưng cho đến hôm nay, cô mới nhận ra Bologo trong trạng thái này còn khó ở chung hơn Lebius rất nhiều. Hiện giờ anh hệt như một ngọn núi lửa chỉ chờ trực phun trào.
- Bologo, về nhà đi, đừng suy nghĩ quá nhiều. Chúng ta sẽ bắt được hắn.
Jeffrey thở dài, rồi khuyên nhủ Bologo.
Bologo vẫn luôn được Jeffrey hướng đạo kể từ khi ra tù. Anh ta rất hiểu tính cách và tầm quan trọng của chuyện này đối với Bologo.
Không rõ mối quan hệ giữa Bologo và Kodling như thế nào nhưng Jeffrey rất rõ một việc, Bologo không phải là người thiếu quyết đoán. Trong mắt anh mọi thứ phân chia rất rạch ròi.
Công việc là công việc, đời tư là đời tư, Jeffrey tin rằng Bologo sẽ lựa chọn đúng. Chuyện này không có gì phải lo lắng cả.
Điều khiến Jeffrey lo lắng lúc này là tâm trạng bồn chồn của Bologo.
Đám ác nhân chết tiệt này sắp trốn thoát khỏi thành phố trong khi Bologo, con sói hung ác đang truy lùng kẻ thù lại chỉ có thể chờ đợi ở đây.
Đối với Bologo, một người thiên về hành động thì mỗi phút mỗi giây giờ đây chẳng khác nào cực hình.
Một khi tâm trạng bồn chồn này đạt đến ngưỡng giới hạn thì không ai biết Bologo sẽ làm gì. Dù hiện tại anh mới chỉ là một Người Ngưng Kết bình thường nhưng Jeffrey luôn cho rằng Bologo chứa đầy những điều kỳ diệu, rất có thể sẽ làm ra chuyện gì đó điên rồ.
- Nói cách khác thì hôm nay hẳn sẽ không có tin tức gì mới đúng không?
Bologo hỏi.
- Có lẽ là vậy.
Jeffrey xua tay. Opus do Cục Trật tự quản lý, nhưng nếu như Thanh kiếm bí mật của Đức Vua không chủ động bại lộ thì họ khó có thể moi đám Người Ngưng Kết này ra từ đám đông.
Opus quá lớn và quá phức tạp. Nó giống một nơi mà vô số yêu ma quỷ quái đổ về theo các dòng hải lưu từ nhiều vùng biển khác nhau, rồi cuốn vào trong cái vòng xoáy mang tên Opus này.
Bologo nhìn thời gian. Anh cố hít thở sâu thể xoa dịu tâm trạng bồn chồn. Chẳng mấy chốc anh đã không còn cảm giác được gì nữa.
Tách biệt bản thân khỏi trần thế để tránh khỏi những phiền não nhức đầu đó.
- Hẹn gặp lại vào ngày mai.
Bologo bình tĩnh nói, sau đó xoay người rời khỏi văn phòng.
Tốc độ của anh rất nhanh, nhanh đến mức gần như đang chạy. Bologo rất muốn đi truy lùng kẻ thù của mình, nhưng vào lúc mà phi nước đại thì anh lại chẳng biết nên đi theo hướng nào.
Cuối cùng Bologo dừng lại, dựa vào tường và tự hỏi trong lòng.
Bologo tưởng mình đã quen với tâm trạng bồn chồn này, nhưng không hiểu sao hôm nay sau khi có được thông tin, những cảm xúc có thể dễ dàng kiểm soát trước đây lại càng trở nên mất kiểm soát.
Là bởi vì chúng sắp chạy trốn ư?
Bologo lúc trước cũng có phỏng đoán như vậy. Anh luôn hoài nghi đám người đó đã chạy trốn khỏi Opus dù không có bằng chứng để xác minh. Nhưng hôm nay thì khác, sự thật ở ngay trước mắt, Bologo nhất thời cảm thấy từng cơn sợ hãi.
Nếu chúng trốn thoát, lẩn vào trong biển người, mai danh ẩn tích…
- Chó chết!
Bologo đấm mạnh vào bức tường. Những lát đá trắng noãn không những không bị làm sao mà ngược lại tay của Bologo còn bị xước ra máu.
Sắc mặt anh u ám, không nói một lời.
...
- Anh định đi đâu?
Lebius ngước nhìn Jeffrey. Ông chú này đang mặc áo khoác và chuẩn bị rời đi.
- Tôi vẫn hơi lo cho Bologo. Tôi luôn có cảm giác rằng anh chàng này có thể sẽ làm điều gì đó khác thường, chẳng hạn như tới Ngã Ba Vô Định và đóng vai một tên sát nhân biến thái để trút giận…
Jeffrey vẫn luôn lo lắng về trạng thái tinh thần của Bologo nên thường đề nghị anh đi khám bác sĩ tâm lý bất cứ khi nào có thể.
- Đừng lo cho anh ta, hôm nay anh vẫn còn có việc phải làm.
Lebius nói:
- Anh có mang mặt nạ theo không?
- Có, sáng nay tôi đã về nhà lấy... Nói đi, anh yêu cầu tôi về lấy nó vội vã như vậy để làm gì.
Jeffrey hỏi, rồi nhìn vào chiếc vali trên ghế sofa.
Do đã nhiều năm không sử dụng năng lượng bí mật nên ngày hôm qua, Jeffrey ở trong phòng thực chiến rèn luyện đến tận đêm khuya. Sau quá trình không ngừng tự rèn luyện bản thân, dù đã nhiều năm không sờ đến nhưng kinh nghiệm thì vẫn còn nguyên. Chỉ mất một lúc, Jeffrey đã quen lại thứ sức mạnh này.
Tập luyện xong rất mệt mói, bởi vậy Jeffrey đã ngủ trong phòng sinh hoạt suốt một đêm. Tuy nhiên khi vừa thức dậy vào sáng sớm thì anh ta đã bị Lebius giục về nhà để lấy mặt nạ.
Jeffrey không hiểu Lebius định làm gì bởi xưa nay Lebius chưa bao giờ giải thích bất cứ điều gì.
Jeffrey cho rằng đó là một điểm rất khó chịu ở Lebius. Anh ta chỉ đưa ra yêu cầu rồi ngây người nhìn bạn, bất kể có hỏi gì thì Lebius cũng sẽ không trả lời cho đến khi bạn làm theo yêu cầu của anh ta thì mới dời ánh mắt đi.
- Anh nghĩ tôi bảo anh về lấy cái mặt nạ để làm gì?
Lebius hỏi ngược lại.
Jeffrey sửng sốt mất mấy giây, ngay sau nhăn mặt lại.
- Đừng đùa chứ!
Trong Bộ phận Thực Địa, khi một nhân viên thực địa đeo mặt nạ lên thì thường có nghĩa là sẽ ra ngoài làm nhiệm vụ.
Ngay hôm nay, Jeffrey, người đã không thực hiện nhiệm vụ thực địa trong nhiều năm, đã cầm lại cái mặt nạ của mình.
Sau cú sốc ngắn ngủi, Jeffrey nhận ra vấn đề. Không phải hôm qua hay ngày mai mà chính là hôm nay, ngày mà Tổ Qua đưa thông tin đến.
Như thể có một tấm lưới vô hình đã bủa vây tất cả mọi người. Mỗi người đều gắng sức giãy dụa trong lưới một cách bất lực, chỉ có Lebius là người duy nhất tỉnh táo.
- Chuyện quái gì đang xảy ra, Lebius?
Lebius im lặng vài giây rồi nói:
- Không có gì, là do linh cảm. Mọi tranh chấp giữa chúng ta và Thanh kiếm bí mật của Đức Vua đều xảy ra ở rìa Opus, nhưng dựa trên việc Kodling đã bị bỏ rơi thì rất có thể có một lượng nhỏ Thanh kiếm bí mật của Đức Vua đã xâm nhập vào trong Opus.
- Opus mấy ngày nay sẽ rất không yên ổn. Buổi tối không có việc gì làm nên tôi nghĩ thử đi ra ngoài tuần tra, biết đâu lại có thể bắt được vài con chuột.
Jeffrey nhìn chằm chằm vào Lebius. Hai đôi mắt nhìn nhau một lúc lâu, con ngươi của Lebius vô cùng bình tĩnh, không có một chút gợn sóng.
Tiếng thở dài bất đắc dĩ vang lên.
Jeffrey ngồi lại lên ghế sô pha, cầm vali, mở nó ra và lấy một cái mặt nạ ra khỏi đó.
Mặt nạ rất nặng, bề mặt lạnh như kim loại. Lớp màu bên ngoài đã trở nên xỉn màu sau nhiều năm tháng, một số góc còn bị hư hại và nứt nẻ.
Tuy nhiên nó vẫn không thể giấu nổi vẻ dữ tợn của cái mặt nạ. Từng hoa văn nổi lên, đan xen lẫn nhau, kết hợp với bộ lông xoắn thành một cuộn, trông như những cái sừng gớm ghiếc. Chúng xếp lại chồng lên nhau, hóa thành từng đợt sóng vỗ ầm ầm.
Thứ này có thể coi như một người bạn cũ của Jeffrey. Anh ta vốn cho rằng nó sẽ được treo trên tường như một món đồ trang trí suốt đời. Tuy nhiên hôm nay, nhiều năm sau, nó đã được gỡ xuống.
Cảm giác khi cầm lại cái mặt nạ không tồi chút nào, hệt như cảm giác hưng phấn khi vừa được trở lại chiến trường, nhưng thứ càng khiến Jeffrey hưng phấn hơn là mỗi khi nhìn thấy nó, anh ta đều có một cảm giác của tuổi trẻ.
Tìm lại tuổi thanh xuân.
Đối với một người trung niên mà nói thì dường như không có gì quyến rũ hơn thế này, ngay cả bộ xương trong người cũng phát ra những tiếng reo hò vui sướng.
- Lebius, ta đã là cộng sự của nhau nhiều năm như vậy. Anh có thể nói dối Yas và Ivan nhưng không thể nói dối tôi.
Jeffrey phủi nhẹ bề mặt cái mặt nạ, rồi lau bụi ở các góc. Do tình hình quá gấp nên anh ta không có thời gian để vệ sinh mặt nạ đúng cách.
- Anh sẽ đi làm những chuyện vô nghĩa như này ư? Đêm nay thực sự chỉ là đi tuần tra? Hay là có chuyện không thể nói rõ cho tôi biết nên mới lấy tuần tra làm cái cớ?
Jeffrey hiểu rất rõ người bạn cũ này. Hai người họ rất hợp nhau.
Giờ nhìn lại mọi chuyện đêm qua thì có vẻ như ngay từ đầu Jeffrey đã nằm trong kế hoạch của Lebius. Anh ta đã lên kế hoạch cho mọi chuyện trong bóng tối, còn mục đích thì không ai biết.
Lebius không nói gì nà chỉ cầm một tập tài liệu và đưa nó cho Jeffrey.
Trên đó có khắc hình một thanh gậy kiếm, và dưới thanh gậy kiếm đó là biểu tượng sợi dây xích và thanh kiếm. Lần này có tới tận năm thanh kiếm sắc bén đan xen trên sợi dây xích.
Quyền hạn cấp năm, đây là quyền hạn mà cả Jeffrey và Lebius đều không thể chạm đến.
- Những gì chúng ta phải làm bây giờ không còn là nhờ vả từ Yas mà là một mệnh lệnh trực tiếp đến từ 'Phòng Ra Quyết Định'.
Giọng Lebius không chứa đựng bất kỳ cảm xúc nào.
Jeffrey hoàn toàn choáng váng trước mệnh lệnh trực tiếp từ 'Phòng Ra Quyết Định'. Anh ta đã từng nhận lệnh từ 'Phòng Ra Quyết Định' trước đây, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy mệnh lệnh của quyền hạn cấp năm trực tiếp giao cho Biệt đội hành động mới được xây dựng này.
Dựa trên kinh nghiệm ngày xưa của Jeffrey thì mệnh lệnh dính dáng đến quyền hạn cấp năm thường liên quan đến các vụ việc động trời.
Trong lúc bất tri bất giác, Jeffrey đã bị cuốn vào vòng xoáy.
Nhưng... tại sao lại vậy chứ?
Jeffrey rất nhanh đã hiểu ra.
- Chuyện này có liên quan gì đến Bologo không?
Kẻ bất tử này được thả ra, sức mạnh của Bá Chủ bị cướp đi, dường như vào một lúc nào đó, tất cả mọi người đã cùng tham gia vào một buổi biểu diễn hoành tráng, và lý do cho câu chuyện này thì đến nay vẫn chưa có ai biết.
- Tôi không thể để lộ cho anh quá nhiều thông tin.
- Vậy thì đổi một cách hỏi khác.
Jeffrey hơi ngập ngừng, rồi hỏi lần nữa:
- Bologo sẽ giết sạch kẻ thù của mình đúng không?
Mặc dù Lebius không trả lời nhưng lần này khuôn mặt lãnh đạm của anh ta chợt hiện lên một nụ cười mỉm.
Một nụ cười quỷ dị đến mức khiến người ta không rét mà run.