Số lần Bologo đến Ngã Ba Vô Định không nhiều nên hiểu biết của anh về nơi này cũng chẳng khác người thường là bao. Do đó, mặc dù vị trí phòng khám bệnh của Noam đã được ghi rõ trên tư liệu nhưng quá trình tìm kiếm của Bologo vẫn cực kỳ khó khăn.
Ngã Ba Vô Định cho người ta cảm giác như là một sinh vật sống. Vô vàn công trình kiến trúc với đủ hình thù kỳ lạ không ngừng mọc lên theo các vách đá dựng đứng, kết hợp với cáp treo và thang máy khiến nơi đây trông giống như một cây đại thụ cao chót vót mọc lên từ mặt đất, cành lá bằng sắt thép xum xuê.
Ở vùng đất hỗn loạn này, Bologo đoán không hề có cái là quy hoạch thành phố, không có biển chỉ dẫn, không có địa chỉ, chứ đừng nói đến một bản đồ chính xác.
Băng đảng, dân buôn lậu, ác ma ẩn nấp trong bóng tối, còn cả những kẻ thù mà Bologo chưa biết đến.
Các tòa nhà ở đây thay đổi từng ngày. Chúng sụp đổ, sau đó được xây dựng lại và tuần hoàn theo chu kỳ bất tận.
Hỗn loạn chính là trật tự duy nhất tại đây.
“Đâu đâu cũng có hương vị của tà ác.” Bologo thở dài. Ngay cả khi bị ngăn bởi một lớp mặt nạ phòng độc thì anh vẫn có thể ngửi thấy mùi vị khác thường trong không khí ở nơi đây.
Không chỉ là mùi hăng của chất thải hóa học, mà còn là những hương vị đậm hơn, u ám hơn.
Hương vị của ác ma.
Cái hương vị thối rữa đó đã ăn sâu vào mảnh đất này, quyện vào màn sương mù dày đặc. Khó có thể tưởng tượng nổi có bao nhiêu Ác ma ẩn hiện trong bóng ma nơi đây, thậm chí có thể còn cả những thứ còn bẩn thỉu hơn cả ác ma kia nữa.
Bologo không hề sợ hãi, mà ngược lại, áp lực trên người anh lại dần giảm bớt. Chẳng mấy chốc nó đã biến thành một thứ cảm xúc khó tả... như phấn khích?
Dưới ống kính của mặt nạ phòng độc, đôi mắt xanh lam liếc nhìn mọi người ra vào, ngay cả chính Bologo cũng không để ý trong mắt anh lóe lên vài tia sáng trông như một con dã thú đang đi săn. Trong lòng nó tràn đầy vui sướng khi được quay về khu rừng hoang dã.
Quá trình tiến vào Ngã Ba Vô Định rất thuận lợi, không có cản trở. Ngay cả đám bảo vệ canh cổng cũng chẳng thèm để ý mấy tới Bologo, cứ như thể anh là một linh hồn hư vô.
Bologo đoán rằng đây là tác dụng của "Ẩn Nấp". Chiếc áo khoác màu đen xám này sẽ làm giảm sự chú ý của người khác đối với anh và làm sai lệch nhận thức của họ.
Đường ở Ngã Ba Vô Định rất gập ghềnh và con đường nào cũng cực kỳ nhỏ hẹp. Đủ loại cửa hàng xếp chồng lên nhau trông như một tòa tháp cao. Những biển hiệu gắn đèn neon mà Bologo nhìn thấy ở bên ngoài đều đến từ nơi này.
Tuy không có quá nhiều người đi lại trên đường phố nhưng ai trông cũng rất hung ác. Vừa rồi, Bologo còn nhìn thấy một chiến binh lực lưỡng. Thể trạng của người đó rất cao lớn, mặt nạ phòng độc ở trên mặt hắn trông như một chiếc khẩu trang, trên cánh tay để trần thì tràn đầy những cơ bắp tráng kiện, trông vô cùng mạnh mẽ.
Ngẫm lại cũng đúng thôi, nếu không đủ hung ác ở cái nơi ma quái này thì không biết chừng ngay giây tiếp theo bạn đã bị người quăng xuống chỗ sâu dưới Khe Nứt Lớn rồi.
Chết là một việc rất phổ biến trong Ngã Ba Vô Định, nhưng người ta thường không nói thẳng “chết” mà thích dùng từ “mất tích” hơn.
Mỗi ngày đều có vô số xác chết bị ném vào trong bãi rác, sau đó thì hòa vào đủ loại rác rưởi khác qua ống xả thải, rồi lại bị xả xuống lớp sương mù còn sâu hơn phía bên dưới.
Ngay cả thi thể cũng không tìm thấy.
Hành lang dài trên không trung nối từng khe hở của khe nứt lại với nhau. Chúng đan chằng chịt vào nhau và hơi rung lắc trong biển sương mù. Cũng chẳng có ai biết những thứ này đã bao lâu chưa được sửa chữa rồi, bước đi trên chúng tạo ra những tiếng cót két nghe vô cùng nguy hiểm. Thỉnh thoảng còn có những mảnh sắt vỡ rơi ra.
Bologo bước cẩn thận từng bước một. Trên hành lang dài giữa không trung, anh có thể thấy rất nhiều người đi loanh quanh ở đây. Trên tay họ cầm những đồng tiền vàng, miệng thì thì thào điều gì đó, rồi ném chúng xuống vực sâu phía dưới.
Bologo biết một ít về chuyện này. Đây có thể coi như một kiểu tín ngưỡng ở Ngã Ba Vô Định, nhưng nó không hẳn là tín ngưỡng.
Một tồn tại được gọi là "Bạo Chúa".
Người ta đồn rằng Ngã Ba Vô Định ban đầu được thành lập bởi "Bạo Chúa" – người đã xây dựng thành phố bóng ma trong khe nứt sâu và tối này để chứa chấp những kẻ không thể sinh hoạt dưới ánh mặt trời.
Tất nhiên, Bologo không rõ liệu tất cả những chuyện này có phải là thật hay không. Câu chuyện về "Bạo Chúa" vẫn luôn là một trong những truyền thuyết đô thị nổi tiếng ở Opus.
Theo truyền thuyết, những người sống ở Ngã Ba Vô Định thỉnh thoảng phải ném những đồng xu xuống biển sương mù ở bên dưới. Đó coi như là một khoản thuế để cống nạp cho "Bạo Chúa", và tương ứng, "Bạo Chúa" cũng sẽ che chở cho họ.
Do đó, có thể thường xuyên bắt gặp cảnh tượng như vậy tại Ngã Ba Vô Định: một đoàn người ném đồng tiền xu xuống phía biển sương mù phía dưới, còn những người không chịu nộp thuế cho "Bạo Chúa"...
Những người không nộp thuế sẽ không thể ở lại Ngã Ba Vô Định quá lâu, nếu họ nhất quyết ở lại, sứ giả của “Bạo Chúa” sẽ xuất hiện và kéo họ vào biển sương mù.
Nghe có vẻ như là một câu chuyện kinh dị, nhưng ở cái nơi hỗn loạn này thì chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Bologo móc túi, rút ra một đồng Wenger và ném thẳng vào biển sương mù phía dưới. Đồng xu vụt qua rồi biến mất không dấu vết.
"Thôi thì coi như là nhập gia tùy tục đi."
Bologo thì thầm rồi nhìn về phía bên kia, nơi mà hành lang trên không kéo dài tới tận điểm cuối của tầm mắt. Từng tòa nhà mọc lộn xộn lên khắp những vách đá xung quanh một cách đầy hoang dã.
Phòng khám của Noam giấu ngay ở trong đó. Mặc dù trong đầu đã nhớ kỹ những thông tin mà Lebius đưa cho, nhưng thực sự vẫn quá khó để Bologo tìm ra nó.
Lebius cũng hiểu được chuyện này, nên trong thông tin tình báo anh ta còn nói rằng nếu không tìm được mục tiêu thì Bologo có thể đến một nơi để hỏi. Nơi đó có mối quan hệ hợp tác với Cục Trật tự và được cho là nơi duy nhất tại Ngã Ba Vô Định có thể miễn cưỡng đáng tin cậy.
Miễn cưỡng... đáng tin cậy, không sai, đúng là như vậy.
Ngay cả là quan hệ hợp tác thì không hẳn đã bền chắc như thép. Tại cái vùng đất hỗn loạn này, chưa biết chừng ngay giây tiếp theo đối phương đã bán đứng bạn vì lợi ích lớn hơn.
Không giống như phòng khám của Nome, nơi mà Lebius đề cập rất dễ tìm. Bologo ngẩng đầu lên thì thấy những tòa nhà cao chót vót, quanh co được bao phủ bởi làn sương mờ ảo và những bảng hiệu gắn đèn neon nhấp nháy ẩn hiện trên đó.
Trong ánh sáng chói mắt, một tấm bảng hiệu dễ thấy nhất, và vị trí của nó cũng là cao nhất, treo lơ lửng như sao mai.
"Quán bar Mạng Nhện."
Bologo đọc tên của nó lên. Đột nhiên một cơn gió mạnh thổi qua, xua tan đi màn sương mù trên đầu trong chốc lát và để lộ diện mạo thực sự của công trình kiến trúc quanh co này.
Vô số đường dây nhô ra từ bốn phương tám hướng trong bóng tối. Dây điện, dây cáp, dây thừng... chúng quấn chằng chịt vào nhau, cuối cùng thì hội tụ về phía trên tòa nhà. Chúng lít nha lít nhít, trông như một cái mạng nhện kỳ lạ. Phía trên có vẻ như có chim đậu, nhưng Bologo lại không thể nhìn rõ bộ dáng của chúng mà chỉ thấy vài cái bóng xám đen.
Bologo đoán đây chính là nguồn gốc của cái tên Mạng Nhện. Anh bước xuống dọc theo con đường nhỏ hẹp, chẳng mấy chốc đã đến trước công trình kiến trúc quấn đầy dây dợ này.
Càng gần quán bar Mạng Nhện thì rõ ràng càng có nhiều người hơn. Bầu không khí tĩnh mịch vừa rồi ít nhiều cũng trở nên tưng bừng hơn không ít. Bologo mơ hồ còn có thể nghe thấy từng giai điệu vang lên từ tầng giữa của tòa nhà.
Đi bộ sang đường, có thể thấy cánh cửa cao vút ngay trước mắt, qua kẽ hở còn tràn ra đủ thứ ánh sáng muôn màu.
Giống như lúc tiến vào Ngã Ba Vô Định, Bologo không hề bị cản lại khi bước vào quán bar Mạng Nhện. Anh vừa đẩy cửa ra, tiếng ồn đã ập đến và cuốn lấy Bologo như thủy triều.
Lối vào là một sàn nhảy khổng lồ. Dưới ánh đèn lộng lẫy đầy mê hoặc, vô số người đang nhảy múa và cười đùa trong đó. Từng tiếng ca điếc tai truyền đến.
Bologo tháo mặt nạ phòng độc ra. Tuy rằng mùi rượu và đủ thứ mùi quái dị xộc thẳng vào trong mũi nhưng anh vẫn có thể ngửi thấy mùi thối rữa quen thuộc trong đó.
Ánh mắt bén nhạy quét về bốn phía, nhưng tất cả những gì anh có thể thấy chỉ là những gương mặt bị chiếu rọi bởi ánh đèn, ngập trong men say và ảo giác.
Xuyên qua đám đông và đi đến quầy bar, nhớ lại thủ tục và ám hiệu trong thông tin, Bologo ngồi xuống và quan sát người phục vụ đang cực kỳ bận rộn.
Đó là một người đàn ông vạm vỡ, đầu cạo trọc, mặc một chiếc áo sơ mi trắng bó sát người, nước da ngăm đen, trên người có xăm hình một con rắn độc chạy dọc suốt cổ. Đầu rắn nhô ra từ sau đầu, ngừng lại tại cái trán sáng bóng.
- Cho một chén 'Tùy Duyên'.
Bologo nói với người pha chế. Gã ngừng lại một lúc, sau đó quay đầu ngắm nghía Bologo một cách cẩn thận.
- Anh chắc chứ?
Người pha chế nghiêm túc hỏi.
- Tôi chắc.
Bologo gật đầu. Đây là "ám hiệu" mà Lebius đã đề cập tới.
Người pha chế trông như đang suy tư điều gì đó, sau đó thì bắt đầu di chuyển, không nói gì mà chỉ pha đồ uống cho Bologo. Bologo cũng hơi hoang mang. Anh tự hỏi có phải mình đã hỏi nhầm người hay không, giờ chẳng phải anh ta nên trao đổi thông tin với mình hay sao? Tại sao anh ta vẫn còn làm việc.
Không có câu trả lời. Bologo vẫn giữ im lặng cho đến khi người pha chế đẩy một ly rượu có màu lạ đến trước mặt Bologo, sau đó thì làm ra động tác "mời".
Bologo nhìn người pha chế với gương mặt lạnh lùng, rồi lại nhìn chất lỏng có thành phần phức tạp trong ly rượu.
Do dự vài giây, Bologo quyết định tin tưởng Lebius. Anh cảm thấy ông chủ mới này của mình không cần thiết phải nói dối và đồng thời cũng sẽ không mắc phải một sai lầm buồn cười như vậy.
Cầm ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Khác với tình huống tồi tệ như trong dự đoán, loại rượu này chắc hẳn không có độc, nhưng mùi vị cũng rất kì lạ. Nó không hề có chút mùi rượu nào, mà thay vào đó là mùi bạc hà nức mũi, cảm giác như miệng như bị nhét đầy đá viên, hít một hơi thôi cũng đã cảm thấy lạnh buốt.
- Haha.
Tiếng cười sảng khoái vang lên. Người pha chế mỉm cười nhìn Bologo rồi hỏi:
- Mùi vị thế nào?
- Quá tệ, tôi cảm thấy như vừa uống phải một cốc nước giặt chứa bọt biển vậy.
Bologo ho.
- Đó là do anh không biết cách thưởng thức... Lebius dạo gần đây thế nào.
Thấy người pha chế nhắc đến cái tên Lebius, Bologo bình tĩnh lại và nhìn gã đầy cảnh giác.
“Đừng căng thẳng, 'Tùy duyên' là menu ẩn ở đây, chỉ có tên Lebius kia mới từng uống loại rượu này”, người pha chế thản nhiên nói:
- Anh ta rất thích loại rượu này, chỉ có điều đã rất lâu rồi chưa tới đây uống nó.
- Người quen cũ?
- Có thể coi là vậy. Lúc tôi gặp anh ta, tôi mới chỉ là một người phục vụ ở đây, còn anh ta cũng mới chỉ là một nhân viên Thực Địa bình thường.
Người pha chế trả lời. Anh ta chính là kẻ có thể đáng tin trong lời của Lebius.
- Thì ra là như vậy?
Bologo thì thầm. Anh ta không phải là quân cờ được Cục Trật tự cài cắm vào đây mà đơn giản chỉ là bạn cũ của Lebius – một người bạn cũ sống ở Ngã Ba Vô Định.
Nghe có vẻ như Lebius đã từng làm công việc thực địa nhưng khi nghĩ đến bộ dạng tàn tật của anh ta... Chẳng lẽ Lebius không phải sinh ra đã tàn tật? Mà là do một tai nạn nào đó đã khiến anh ta chỉ có thể sinh hoạt trên xe lăn? Rồi sau đó rời khỏi kiếp sống của một nhân viên Thực Địa kể từ đó.
Người pha chế cắt ngang dòng suy nghĩ của Bologo:
- Anh có thể gọi tôi là Vika... Vậy có cần gì không?
Vika ra hiệu cho một người khác tới pha rượu, còn anh ta thì đứng trước Bologo, dựa vào quầy bar bằng cả hai tay.
“Noam Ward”, Bologo gác lại đống suy nghĩ lộn xộn trong đầu. Hiện tại ưu tiên hơn hết là thực hiện nhiệm vụ.
- Tôi muốn biết phòng khám của hắn ở đâu?
Vika im lặng mất mấy giây như đang nhớ lại thông tin tình báo liên quan đến Norm Ward. Sau một lúc suy nghĩ, anh ta nói:
- Vậy thì anh định dùng cái gì để đổi lấy thông tin này?
Bologo sững sờ. Vika dường như hiểu được biểu cảm của Bologo, anh ta cười vài tiếng rồi nói:
- Anh nghĩ thông tin này sẽ được tặng không cho anh thật à?
- Vỏn vẹn chỉ là một địa chỉ.
Bologo cảm thấy hơi phiền phức. <i>Lebius không hề nhắc chuyện này với mình, hay là gã này thực sự có thù oán với Lebius nên mới cố tình gây khó dễ cho mình?</i>
- Chà… anh có vẻ không hiểu lắm về quy tắc ở Ngã Ba Vô Định.
Vika vẫn giữ thái độ thân thiện.
- Quy tắc? Ở cái nơi hỗn loạn này còn có thứ gọi là quy tắc?
- Đương nhiên.
Vika đáp lại. Cùng lúc đó có một người khác đi tới, hắn liếc Bologo, rồi lại nhìn Vika, sau đó đặt một đồng xu lên quầy bar và đẩy về phía Vika.
- Vika, tiền thuế trả lại cho anh, cám ơn về tháng trước.
Người kia nói xong liền bỏ đi mà không thèm ngoảnh đầu lại. Bologo có hơi bối rối vì cảnh tượng này. Anh vừa nhìn đồng xu vừa hỏi:
- Nộp thuế? Chỉ một đồng xu thôi sao?
Vika không nói gì mà đẩy đồng xu về phía Bologo.
Bologo nhặt đồng xu lên. Không giống như những loại tiền mà anh biết, đồng xu này không phải là một loại tiền đang lưu hành trên thị trường mà là một thứ gì đó tương tự như đồ kỷ niệm.
Mặt trước của đồng xu được khắc vô số sợi chỉ. Chúng hội tụ lại với nhau và trở thành một cục sợi rườm rà, như thể có một thứ gì đang được hình thành trong đó.
- Đây chính là nộp thuế cho 'Bạo Chúa'.
Vika nói đầy ẩn ý.