“Trên thế gian, mỗi người có ba gương mặt.
Một gương mặt trong mắt người khác, một gương mặt trong mắt của chính mình, và gương mặt chân thực nhất, không bị xáo trộn nhất, nằm sâu trong linh hồn.”
Trên sân khấu, Kodling biểu diễn xuất thần, giọng điệu vô cùng chân thành, hoàn toàn nhập tâm vào vở kịch.
Bologo ở phía dưới cũng đắm chìm trong đó. Anh nhìn các diễn viên trên sân khấu, rồi như hóa thân vào trong câu chuyện, đứng ở một bên và xem nó đi đến hồi kết.
Cảm giác này thật sự rất tuyệt vời, nhập tâm vào câu chuyện giống như đang theo dõi cuộc sống của một người khác, ngay cả tuổi thọ ngắn ngủi của bản thân cũng cứ thế mà được kéo dài.
Những khúc nhạc liên tiếp vang lên, Kodling trông vô cùng buồn bã.
Kodling đóng vai nhân vật chính của vở kịch.
Ban ngày, anh ta là một công nhân làm việc chăm chỉ trong mắt người khác, còn ban đêm, anh ta lại là một tên trộm lành nghề, nhưng khi chỉ có một mình, Kodling là một kẻ đáng thương bị nội tâm giày vò.
“Rốt cuộc thì mình là một người như thế nào?”
Ngồi trong căn phòng u ám của bản thân, Kodling không ngừng tự hỏi.
“Để thỏa mãn cái tôi trong mắt người khác, mình không ngừng ngụy trang và hùa theo họ, còn cái tôi trong mắt của chính mình thì đã chìm đắm trong việc 'đóng vai' triền miên này từ lâu.
Vậy rốt cuộc gương mặt trong sâu thẳm linh hồn mình là gì?”
Trông anh ta vô cùng đau đớn, không ngừng đập vào tường. Sau đó thì chuông báo động vang lên, một cái bóng khổng lồ, gớm ghiếc xuất hiện từ đầu bên kia của sân khấu. Cảnh sát đã đuổi tới, cầm dùi cui và dẫn theo chó săn, thổi những chiếc còi sắt nghe đến điếc cả tai.
Tiếng còi như kim châm vào Kodling, anh ta chỉ có thể gạt đi nỗi buồn và hoảng sợ bỏ chạy.
Anh ta mông lung giữa hai thân phận, không thể tự xác định bản thân.
Kodling không thể dừng lại, chỉ có thể tiến sát theo bóng đêm và đi về phía trước như một con chó vô gia cư.
Thời gian dần trôi qua, tiếng hát cũng nhỏ dần, ánh đèn trên sân khấu mờ đi, rồi tấm màn từ từ được kéo lên, tiếng vỗ tay dồn dập dội tới như sóng thủy triều.
Giống những khán giả còn lại, Bologo đứng dậy, vỗ tay, vừa cổ vũ vừa huýt sáo.
Đây là một vở hài kịch có tên "Con Chuột Đấn Đo"... ít nhất thì đó là những gì in trên vé, và nó thực sự cũng đúng là một vở hài kịch. Đó là về nhân vật do Kolding thủ vai, một người đàn ông kém may mắn có tên "Bart". Theo thời gian, sự nhầm lẫn giữa hai thân phận trộm cắp và công việc ban ngày đã gây ra những tràng cười.
Khi còn trong nhà máy, Bart thường coi mình như một tên trộm, đi nhẹ nói khẽ. Khi ăn trộm thì lại vung búa lên, đập như vẫn còn đang đập thép trong nhà máy.
Sự tương phản cực lớn này khiến khán giả không khỏi bật cười, ngay cả một kẻ lạnh lùng như Bologo cũng không nhịn được mà cười không ngớt.
Bologo cho rằng câu chuyện này rất thú vị, không chỉ bởi sự hài hước của Kodling, mà quan trọng hơn, anh nhận ra rằng tuy là một vở hài kịch nhưng nó lại ẩn chứa một nghĩa bóng hoang đường.
Bart sẽ luôn kiểm tra lại mình sau khi ăn trộm, hắn không thể nhìn thấy cái tôi của bản thân, định thử sám hối nhưng lại không biết phải nói gì.
Điều này khiến người ta ít nhiều nhận ra sự lạnh lùng của hiện thực ẩn sau vở hài kịch.
Bologo cảm thấy rất tuyệt.
Điều duy nhất khiến Bologo hơi khó chịu là đây không phải kết thúc của câu chuyện, nó là một chuỗi các buổi biểu diễn, Bologo mới chỉ bắt kịp với phần cuối cùng trước khi kết thúc.
Phần kết của câu chuyện sẽ được biểu diễn sau nửa tháng, nghe nói vé vào cửa đã được bán hết từ trước. Bologo có chút tiếc nuối, anh đang phân vân không biết có thể mua được một cái từ Jeffrey hay không.
- Ngài Kodling Caesar!
Đúng vào lúc vở kịch kết thúc thì liên tiếp có những tiếng gọi vang lên. Một số khán giả rời đi, một số thì ngồi tại chỗ và suy ngẫm, sau đó thì có một vài phóng viên bước ra khỏi đám đông và đặt câu hỏi với Kodling.
Kodling trông có vẻ rất dễ tính, thậm chí còn chưa cởi trang phục diễn đã bước đến rìa sân khấu và ngồi xuống để lắng nghe các phóng viên.
Đây là một rạp hát nhỏ, nếu muốn tồn tại trong quận Hiệp Định và cạnh tranh với những rạp hát lớn đó thì Kodling luôn phải tận dụng mọi nguồn lực sẵn có. Đối với những phóng viên đã đến để phỏng vấn thì từ trước đến giờ anh ta chưa bao giờ từ chối.
- Ngài Caesar, "Con Chuột Mông Lung" của ngài đã nhận được nhiều phản hồi tích cực, ngài có muốn nói điều gì không?
- Mặc dù nói là một vở hài kịch, nhưng mọi người đều có thể thấy được không khí u ám ẩn sau nó. Tại sao ngài lại viết một câu chuyện như vậy?
- Bart sẽ có kết cục như thế nào?
Các phóng viên ríu rít hỏi han, một số nâng máy ảnh lên, một số thì lôi sổ ra, sẵn sàng ghi lại những gì Kodling nói.
Bologo cũng đứng dậy và bước tới, nhưng anh không đến quá gần mà chỉ ngồi một bên và lắng nghe cuộc trò chuyện của họ.
Bologo khá thích câu chuyện này nên cũng muốn nghe suy nghĩ của Kodling về nó. Đó là thứ không thể nghe thấy trên radio lúc nửa đêm.
- Tất cả những gì tôi có thể nói là: cảm ơn tất cả các bạn đã ủng hộ. Thực sự rất biết ơn các bạn đã giúp rạp hát nhỏ này của chúng tôi có thể tồn tại trong quận Hiệp Định.
Với lớp trang điểm sặc sỡ trên khuôn mặt, Kodling nói với vẻ vô cùng cảm kích:
- Và sau đó là lý do tại sao câu chuyện này lại được viết nên.
Kodling dừng lại vài giây, sau đó thì nói chậm rãi với nụ cười trên môi:
- Đây là câu chuyện về tôi và vợ mình. Cô ấy và tôi đều là người tha phương. Thuở ban đầu khi mới đến Opus, cuộc sống của chúng tôi rất khó khăn nhưng cũng vô cùng thú vị. Tôi cảm thấy cuộc sống chính là như vậy, niềm vui và nỗi khổ luôn song hành.
- Càng quan trọng hơn là, có một thời gian tôi đã phải làm hai công việc cùng một lúc để duy trì chi phí cho rạp hát. Biểu diễn ở rạp hát vào ban ngày và đi trực ca vào ban đêm. Và rồi tôi kiệt sức, y như Bart ở trong câu chuyện, đến mức gần như lẫn lộn, bởi vậy mà tạo nên không ít tiếng cười.
Bologo khẽ đảo mắt nhìn Kodling đang ngồi trên mép sân khấu. [Trong lời anh ta đã không vẻ buồn bã, có lẽ thành tựu hiện giờ đã đủ để vượt qua nỗi khổ khi ấy.]
Có lẽ như đồng cảm với Kodling, Bologo cũng rơi vào trầm tư.
Không giống sự hoán đổi trong thân phận của Bart, Bologo giống như đang bắt đầu một cuộc sống mới hơn. Nhìn lại chặng đường đã qua, đôi khi anh sẽ ngạc nhiên khi thấy cuộc sống quen thuộc lại như là của một người xa lạ.
Mọi thứ quen thuộc đều không thể nhận ra.
- Nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống.
Kodling vừa cười vừa nói:
- Kết hợp quá khứ của mình, tôi nghĩ ra câu chuyện về "Con Chuột Mông Lung", một Bart sống dưới đáy xã hội giống như một con chuột.
- Bart lựa chọn trộm cắp vì cuộc sống, phải liên tục chuyển đổi và mông lung giữa hai thân phận. Áp lực của cuộc sống khiến lời nói dối của anh ta bị thủng lỗ chỗ, nhưng để duy trì hiện thực dối trá đó, anh ta lại không thể không nói dối nhiều hơn và tiến thêm trên đà sụp đổ.
- Nghe có vẻ giống như một bi kịch khủng khiếp.
Một phóng viên lẩm bẩm.
- Cốt lõi của hài kịch là bi kịch… nhưng mọi người đều rất vui khi xem nó, đúng không?
Kodling mỉm cười:
- Bởi vậy tôi đã giảm bớt các yếu tố bi kịch và lộ nhiều tật xấu, cũng như vẻ buồn cười của Bart hơn, đi kèm với nó là những trò cười vì việc nhầm lẫn thân phận kia.
Người phóng viên cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, sau đó thì tiếp tục:
- Còn cái kết thì sao? Liệu Bart có giành được cuộc sống mới tươi đẹp trong một chuỗi những biến cố không may, hay sẽ tiếp tục hoang mang, hỗn loạn và suy sụp tinh thần?
Ánh mắt của phóng viên dán chặt vào Kodling. Anh ta cũng rất thích câu chuyện "Con Chuột Mông Lung" này, đối với những người ở tầng lớp thấp như họ thì đều khó tránh khỏi đồng cảm.
Những người ở tầng lớp trên sẽ cười lớn vì sự vui nhộn của Bart, còn họ thì sẽ cảm thấy bi thương vì sự đấu tranh của anh ta.
Theo quan điểm của người phóng viên này thì đây là phần khiến “Con Chuột Mông Lung” trở nên hoàn hào: dù là ai thì cũng có thể tìm thấy điều mình muốn từ câu chuyện.
Đối với câu hỏi này, Kodling không trả lời ngay mà im lặng một lúc, rồi hơi nhíu mày và lấy lý do từ chối:
- Tôi còn chưa nghĩ kỹ.
- Chưa nghĩ kỹ!
Các phóng viên tỏ vẻ ngạc nhiên, tuy nhiên Kodling cũng chỉ có thể xin lỗi:
- Suy cho cùng thi câu chuyện này được hình thành dựa trên quá khứ của tôi, nhưng tôi vẫn chưa đi đến 'hồi kết', bởi vậy nên tôi cũng chưa nghĩ kỹ về 'hồi kết' mà mình nên viết cho Bart.
Kodling nói vô cùng nghiêm túc, không hề lấy lệ.
- Nhưng chắc hẳn nó sẽ là cái kết kiểu hài kịch chứ? Những người như Bart đã trải qua quá nhiều đau khổ, nên có một cái kết có hậu.
Kodling do dự một lúc, sau đó nói với một giọng điệu chắc nịch hơn:
- Không sai, chính là cái kết như vậy.
Gương mặt của người phóng viên dần dần lộ ra vẻ vui mừng. Ánh đèn nhấp nháy liên tục, họ đang chụp Kodling, thậm chí có người còn đã nghĩ xong nên viết bản thảo như thế nào.
Âm thanh huyên náo dần tan biến, Kodling ngồi sụp xuống vì kiệt sức.
Rạp hát cũng vắng vẻ dần, khán giả đều đã ra về, chỉ còn một số nhân viên ở lại thu dọn sân khấu và sắp xếp đạo cụ.
Kodling xoa mạnh hai bên thái dương. Trong tâm trí anh ta đang vang vọng lời nói của David, một sinh vật nào đó được gọi là "ác linh" đã tấn công Noam và cướp sạch hàng hóa của họ.
Nhìn trên một góc độ nào đó, thì "Con Chuột Mông Lung" cũng có thể coi như một cuốn tự truyện của Kodling Caesar, chỉ có điều trong hiện thực, anh ta không mông lung giữa thân phận công nhân và trộm cắp, mà là "Người Nghiện" và diễn viên.
Ngẫm lại, cũng chính bởi vì trải nghiệm thực tế như thế cho nên câu chuyện “Con Chuột Mông Lung” mới có thể chân thực đến vậy.
Tiếng vỗ tay rời rạc vang lên, Kodling nhìn sang phía phát ra tiếng vỗ tay thì thấy cách đó không xa vẫn còn một khán giả. Có vẻ như vị khán giả đó vẫn đợi Kodling cho đến giờ phút này để vỗ tay.
- Một câu chuyện xưa không tồi chút nào.
Khá giả kia cảm thán, sau đó đứng dậy và đi về phía Kodling, rồi vươn tay, nói:
- Bologo Lazarus.
Kodling nhìn vị khán giả đã đợi mình đến giây phút cuối cùng này. Anh ta luôn tỏ ra ôn hòa và thân thiện với những người ủng hộ mình.
Mỉm cười, vươn tay, Kodling nói:
- Kodling Caesar.