Đẩy cửa ra, Jeffrey ngáp dài và bước vào văn phòng với vẻ mặt ngái ngủ.
- Chào buổi sáng, Lebius.
Jeffrey dụi đôi mắt lờ đờ của mình và chào Lebius, người đã ngồi ngay sau bàn làm việc từ sáng sớm.
Bởi vì sống luôn trong Cục Trật tự để cống hiến hết mình cho công việc và không có cuộc sống riêng tư nào nên anh chàng này luôn là người đầu tiên xuất hiện trong văn phòng. Đôi khi Jeffrey không biết nên ngưỡng mộ hay là thương hại Lebius.
"Hả?"
Lebius còn chưa nói gì thì Jeffrey đã nhận ra từ sớm trong văn phòng còn có một người khác – một người mặc bộ đồ bảo hộ nặng trĩu.
- Badr?
Jeffrey ngập ngừng hỏi.
- Chào buổi sáng, Jeffrey.
Badr quay đầu lại. Nghe thấy giọng nói buồn tẻ vang lên từ dưới van thở, Jeffrey không ngờ Badr lại đến đây từ sớm như vậy. Tuy nhiên điều khiến anh ta còn ngạc nhiên hơn nữa là Badr vẫn ngoan cố mặc đồ bảo hộ dù đã rời khỏi Lõi Lò Thăng Hoa.
Khoan đã... trong trí nhớ của Jeffrey thì dường như Badr vẫn luôn thế này. Nghĩ kỹ lại, Jeffrey không nhớ ra nổi dáng dấp của Badr, cứ như thể anh ta bị nhốt trong bộ đồ bảo hộ nặng trĩu này kể từ khi cả hai quen biết.
- Mới sáng sớm, có chuyện gì không?
Jeffrey ngồi xuống một bên. Dù đã biết sự yêu thích của Bailey dành cho Bologo nhưng anh ta vẫn tưởng rằng cô nàng này sẽ kiềm chế được vài ngày, vậy mà không ngờ rằng Badr lại được cử đến nhanh như vậy.
- Bologo đã chọn 'mặt nạ' cho mình chưa?
Badr hỏi ngược lại.
- Hả? Vậy ra anh tới đây là vì chuyện này?
Jeffrey gật đầu đáp:
- Chưa, anh ấy đang ở trong phòng thực chiến. Hai ngày này Bologo vẫn ở nguyên trong đó để rèn luyện năng lượng bí mật không ngừng nghỉ.
Đúng vậy, ngoài anh chàng nghiện công việc Lebius này thì giờ còn có cả Bologo. Có vẻ như Bologo đã làm rối tung ngôi nhà sau khi dùng thử năng lượng bí mật. Cho nên sau đó anh đã đến phòng thực chiến rồi lao vào và đắm chìm trong đó.
- Nếu Bologo chưa chọn được 'mặt nạ' cho mình thì Lõi Lò Thăng Hoa đã chuẩn bị cho anh ta một cái như một món quà để thay lời xin lỗi cho Bailey.
Badr đáp.
- Một món quà thay lời xin lỗi? Sao tôi lại cảm thấy đó là bước đầu tiên để dụ dỗ Bologo?
Jeffrey mỉm cười, sau đó nói:
- Cứ tự nhiên, nếu Bologo thích thì không phải là không thể.
- Về sau thì sao? Sẽ có thêm những 'món quà' như này?
Jeffrey hỏi lại và nhìn Badr với ánh mắt đầy ẩn ý khiến anh ta trông như một con cáo già.
- Tất nhiên, bộ trưởng rất khó tự kiểm soát bản thân. Tôi cho rằng cô ấy sẽ còn làm nhiều điều xúc phạm hơn, đến lúc đó sẽ lại phải xin lỗi.
Badr đáp lại rất lịch sự.
- Thế thì quá tốt rồi, quá tốt rồi.
Jeffrey cười tủm tỉm, bán đứng Bologo chỉ trong nháy mắt.
- Nhưng chuyện này liệu có ổn không?
Lần này, Badr không hỏi Jeffrey mà nhìn về phía Lebius. Mặc dù rất nhiều chuyện đều do Jeffrey giải quyết nhưng ở đây Lebius mới là sếp, mọi việc đều phải thông qua sự chấp thuận ngầm của anh ta.
- Nếu làm như vậy có thể nhận được sự hỗ trợ đến từ mọi mặt của Lõi Lò Thăng Hoa thì tôi không có ý kiến.
Lebius nói nhưng vẫn không ngẩng đầu lên.
- Chốt.
Jeffrey mỉm cười, rồi nắm chặt lấy tay của Badr và lắc mạnh vài lần.
- Vậy làm phiền dẫn tôi đi gặp anh ấy, đương nhiên chỉ là để tặng món quà này.
Badr nói rồi nhấc cái vali dưới chân lên. Từ nãy đến giờ nó vẫn bị Badr che đi khiến giờ Jeffrey mới nhận ra, ngay sau đó anh ta nhìn thấy biểu tượng trên đó.
Đó là một thanh kiếm sắc bị dây gai quấn quanh, hiển nhiên là muốn cầm lấy nó thì phải bị gai cứa vào tay.
- Mấy người định đưa cho anh ấy một 'Vật Giao Kèo'?
Nụ cười của một con cáo già biến mất, thay vào đó Jeffrey trở nên nghiêm túc.
- Đừng lo lắng, đây là một 'Vật Giao Kèo' đã được lựa chọn cẩn thận, ngoài ra bọn tôi nghĩ rằng nó rất phù hợp với Bologo.
Badr giải thích.
Jeffrey im lặng mất vài giây, sau đó nhìn chằm chằm vào biểu tượng thanh kiếm bị bụi gai quấn quanh một hồi lâu sau, sau đó mới nhìn về phía Badr và nói với ý cảnh cáo:
- Mặc dù Bologo sẽ không chết nhưng anh ấy là thành viên của Bộ phận Thực Địa.
- Và còn là thành viên của Biệt đội hành động. Tôi hy vọng các người sẽ coi anh ấy như một con người sống sờ sờ, chứ không phải là một vật thí nghiệm không bị hao mòn nào đó.
- Tôi còn tưởng các anh sẽ không quá quan tâm đến những chuyện này.
Badr hơi kinh ngạc.
- Khi một con chó hoang được đặt tên thì nó chính là thành viên của chúng ta. Dễ hiểu đúng không?
Trong mắt Jeffrey như cất giấu một con hổ dữ. Anh ta không nói đùa.
- Được rồi... tôi đã hiểu.
Badr đứng dậy, xách va li lên như một cái máy.
- Vậy thì làm phiền dẫn tôi đi gặp Bologo.
Jeffrey không nói gì thêm. Anh ta chợt nhớ ra tại sao mình lại ghét đám nhà giả kim này. Đó là bởi vì Jeffrey luôn cảm thấy giữa Lõi Lò Thăng Hoa và Hội Tu sĩ Chân Lý không có quá nhiều sự khác biệt, có thì chỉ là việc có tuân theo "quy định đạo đức" hay không thôi.
Một đám học giả bệnh hoạn theo đuổi khát vọng trong nội tâm... hoặc có thể nói là những kẻ mất trí.
...
- Chạy, nhanh! Nhanh hơn!
Từng tiếng la hét vang vọng trong phòng thực chiến. Đồng thời, Aether dâng trào, vô số mũi giáo sắc nhọn lần lượt rạch ngang bầu trời và găm vào bức tường.
Trong tiếng thúc giục, một bóng người khác vội vã chạy qua với hơi thở hổn hển và hai má ướt đẫm mồ hôi. Tinh thần của người đó dường như đã suy sụp hoàn toàn, hắn vừa định chửi bới gì đó thì đã bị ngọn giáo xé gió cắm thẳng xuống trước mặt chặn đứng đường lại.
- Tôi nói có sai đâu mà, mấy kẻ ở Bộ phận Thực Địa có ai không bị thần kinh đâu.
Palmer đột ngột lùi lại để né ngọn giáo đang phóng tới. Khi tia sáng xuất hiện, hiện tượng kích hoạt đồng thời cũng xuất hiện, năng lượng bí mật của Palmer đã được giải phóng.
Năng lượng bí mật Nguồn Gió.
Dùng hết sức mình, Palmer ném vài con dao ném ra chỉ trong nháy mắt. Dưới tác động của luồng không khí, chúng cuốn về phía bóng người đang lao tới.
Tiếng gió rít vù vù bốn xung quanh vang lên. Dưới sự điều khiển của luồng không khí, quỹ đạo bay của con dao ném trở nên kỳ dị và cực kỳ khó đoán. Tuy nhiên bóng người đang lao tới lại không hề sợ hãi hay chùn bước chút nào.
Bologo hạ thấp người, vươn tay chạm vào mặt đất dưới chân. Một luồng điện màu xanh lam xẹt qua, khiến mặt đất dâng lên và tạo thành hai bức tường quanh co dựng đứng bảo vệ con đường mà anh đang chạy. Còn những con dao ném đang bay tới kia thì cắm chặt vào trên đó.
Nhảy lên cao, con dao gấp đang tỏa ra hơi lạnh của cái chết trong tay giáng xuống đầu Palmer.
- Anh định chơi thật đấy à!
Palmer hét lên. Luồng không khí bỗng dâng trào, quấn lấy Palmer khiến tốc độ của anh ta đột ngột tăng lên chỉ trong nháy mắt. Nhờ vào đó Palmer đã dễ dàng né được đòn của Bologo.
- Tập trung vào, Palmer, cố gắng hết sức để giết tôi!
Bologo lớn tiếng trách cứ. [Cái gã Palmer này không chỉ tiêu cực trong công việc mà còn cả trong lúc huấn luyện.]
- Tôi đã cố gắng hết sức rồi!
Palmer vừa la hét vừa bỏ chạy. Mặc dù ban đầu Bologo nói mình sẽ không chết nên là Palmer cứ thoải mái ra tay, nhưng sau vài lần chạm trán, Palmer đã bị Bologo rượt theo để đánh.
[Cũng phải thôi, mình chỉ là một nhân viên tình báo chưa bao giờ đi thực địa, còn Bologo là hẳn một "chuyên gia" tự xưng cơ mà.]
Palmer đã kiệt sức, anh ta quay đầu lại thì thấy Bologo đang chạy dọc theo bức tường. Từng bậc đá lần lượt nhô ra, con dao gấp trong tay cứa vào mặt tường bắn ra vô số tia lửa và âm thanh điếc tai.
Nghiến răng nghiến lợi, Palmer lại kích hoạt năng lượng bí mật. Mặc dù chỉ khống chế mỗi luồng không khí nhưng khi kích hoạt hết cỡ thì Palmer vẫn có thể tạo ra một chút sát thương thông qua nó.
Hàng loạt cơn gió mạnh lao tới khiến Bologo phải nhảy lên cao, nhưng vô vàn lưỡi kiếm vô hình kia đã đợi ngay ở đó. Chỉ trong phút chốc, quần áo trên người anh đã bị cắt thành nhiều lỗ thủng, kể cả bề mặt cơ thể cũng có vô số vết thương nhỏ.
- Thế này mới đúng chứ!
Bologo vui vẻ, anh biết Palmer không hề yếu như vậy.
Ngay giây tiếp theo, Palmer đột ngột bay vút lên. Nhờ sự hỗ trợ của cơn gió mạnh, anh ta đã nhanh chóng lao vụt về phía bục an toàn trên cao. Thì ra là thằng cha này muốn chạy trốn.
- Nghỉ giữa hiệp!
Palmer hét lên, nhưng Bologo lại không muốn để anh ta rời khỏi dễ dàng như vậy.
Có thể là do không hài lòng với sự chểnh mảng của Palmer trong công việc, hoặc cũng có thể muốn trả thù cho vụ tai nạn bị xe tải đâm hôm trước, Bologo lướt nhanh đi trên các bậc đá nhô ra để đuổi theo, cùng lúc đó con dao gấp cũng bắt đầu biến đổi.
Hai bóng người một đuổi một chạy, ngay khi Palmer vừa chuẩn bị đến bục cao thì con dao gấp lúc này đã biến thành sợi dây xích trong tay Bologo. Nó phát ra âm thanh lạch cạch rồi bay vút về phía Palmer.
- Đừng hòng!
Palmer đã nhận ra ý đồ của Bologo từ sớm. Luồng không khí cuộn trào, gió thổi mạnh khiến sợi dây xích không ngừng lắc lư trên không trung, khó có thể tiến về phía trước, để rồi cuối cùng bị thổi bay đi.
Cơn gió có thể thổi bay sợi dây xích nhưng không thể ngăn cản Bologo. Một cột đá nhô thẳng ra dọc theo một bên của bức tường. Được chiêu mộ bởi Bologo, nó tiếp tục dài ra, và chỉ trong nháy mắt, một cây cầu dài đã được dựng lên nối thẳng đến bục cao, còn Bologo thì sải bước trên đó.
- Cứu mạng!
Nhìn thấy cảnh này, Palmer kêu toáng lên, sau đó loạng choạng chạy trốn như mất sạch sức lực.
Quả thực là Palmer đã kiệt sức. Từ hôm qua đến giờ anh ta bị Bologo gọi đến huấn luyện, dưới cường độ tập luyện cực cao không chỉ tiêu tốn thể lực mà còn cả Aether khiến tâm trạng không mấy tích cực của Palmer càng trở nên uể oải.
Sau hai ngày huấn luyện này, Palmer đã có một hiểu biết mới về người cộng sự của mình. Anh ta không chỉ bất tử mà còn cực kỳ sung sức, tốc độ học tập trên phương diện năng lượng bí mật cũng rất nhanh.
Phải nói không hổ là "chuyên gia" tự xưng hay sao? Bộ não của Bologo hoạt động rất linh hoạt và sẽ không bao giờ bị hạn chế. Khi bắt đầu huấn luyện Palmer còn có thể dựa vào kinh nghiệm của mình để chơi đùa với Bologo, nhưng theo thời gian, các động tác của Bologo ngày càng trở nên nhanh hơn, đồng thời khả năng điều khiển Aether cũng ngày càng mượt mà hơn.
Một giây trước, vũ khí trong tay anh là một con dao gấp, nhưng ngay giây sau, nó đã biến thành một ngọn giáo, đôi khi là một cây rìu chiến hoặc một chiếc búa tạ. Bologo có thể dễ dàng thay đổi hình dạng của vũ khí theo ý muốn trong quá trình chiến đấu khiến người ta khó có thể đề phòng.
Dù có thoát khỏi trạng thái cận chiến thì Palmer vẫn sẽ được chào đón bởi vô số ngọn giáo. Chỉ cần có vật chất rắn là Bologo có thể chiêu mộ chúng và biến thành hết ngọn giáo này đến ngọn giáo khác khiến Palmer mệt mỏi không thôi.
Xảo quyệt, hiệu quả, chính xác, nhanh chóng.
Palmer đã hoàn toàn bỏ cuộc. Anh ta nằm bẹp trên bục cao với dáng vẻ mặc kệ sự đời, quần áo thì ướt đẫm mồ hôi, ngoài ra thì cảm giác mệt mỏi và nặng trĩu trải khắp toàn thân.
Tiếng bước chân đến gần, Palmer lớn tiếng càu nhàu:
- Không chơi nữa, không chơi nữa, anh cứ việc giết tôi đi, cái Bộ phận Thực Địa chết tiệt này.
Tiếng bước chân dừng lại ngay cạnh, một bóng người đã chắn ánh sáng trên đầu, nhưng dựa trên hình dạng của cái bóng thì đây không phải là Bologo.
- Chào buổi sáng, Palmer, chăm chỉ thế, sáng sớm này ra đã tập luyện.
Jeffrey khen ngợi.
- Jeffrey!
Palmer giật mình, rồi bật khóc cầu xin:
- Đưa tôi đi! Cứu với!
Tiếng hét của Palmer thực sự đã khiến Jeffrey bị sốc. Anh ta còn chưa kịp hỏi bất cứ điều gì thì Bologo đã bước tới từ cây cầu dài.
Giống y như Palmer, anh ướt đẫm mồ hôi và phả hơi nóng từ cơ thể. Duy chỉ có một điều khác là Bologo đang nở một nụ cười kỳ quặc trên mặt như thể đang đắm chìm trong một trò chơi nào đó.