Anh em tốt vào sinh ra tử.
Đây là câu mà Palmer không ngừng lẩm bẩm trên đường.
Với gương mặt hớn hở, trông như đang cố tiến hành một loại thí nghiệm thôi miên nào đó để muốn chôn sâu cái ý nghĩ "Palmer là anh em tốt" vào trong lòng Bologo.
- Để tôi nói cho anh biết, Bộ phận Thực Địa quả thực không phải là nơi có thể làm việc lâu dài.
Palmer lảm nhảm mãi không thôi. Còn Bologo thì liếc xéo anh ta với một biểu cảm kỳ quái trên mặt.
Dưới sự nhấn mạnh liên tục của Palmer, Bologo luôn cảm thấy cái từ "anh em tốt" có gì đó sai sai, nhưng sai ở đâu thì anh nghĩ mãi vẫn không ra.
- Haizz... đột nhiên tôi lại muốn về nhà, nhưng khi về thì mấy lão già thối đó sẽ lầm bầm với tôi, mà nếu không về thì phải tiếp tục làm công việc này.
Palmer có xu hướng ghét công việc khá nghiêm trọng.
- Nói mới nhớ, anh làm việc tiêu cực, lười biếng như vậy không sợ bị sa thải à?
Bologo hỏi.
- Không, lười biếng, nhưng vẫn phải nắm được 'mức độ' của lười biếng.
- Ví dụ?
- Ví dụ, ông chủ cảm thấy rất khó chịu nhưng nếu thực sự bảo sa thải thì lại không nỡ.
Palmer nhún vai:
- Nhưng suy cho cùng thì điều này là không thể. Tôi là người của nhà Krex, gia tộc bọn tôi là một trong những nhà sáng lập của Cục Trật tự. Cục Trật tự không thể sa thải tôi nếu không có sự đồng ý của mấy lão già thối tha đó.
- Là một người thừa kế quý giá, nhỡ có việc gì trong lúc làm nhiệm vụ thì mấy người lớn tuổi trong gia tộc anh không tức giận à?
Bologo vẫn dùng lời lẽ kính trọng đối với gia tộc Krex đầy bí ẩn chứ không miêu tả thành mấy "lão già thối tha" như Palmer.
- Anh cho rằng tôi chưa nói chuyện này với họ sao?
Nói đến chuyện này, cảm xúc của Palmer chợt bùng nổ:
- Lý lẽ họ đưa ra là nếu tôi chết dễ dàng như vậy thì tức là do họ đã nhìn nhầm người mà thôi. Lập một người thừa kế khác là được.
- Đây chính là sự tàn khốc của đại gia tộc sao?
- Là do đầu óc của mấy lão già đó có vấn đề!
Palmer bác bỏ.
- Nhắc mới nhớ, từ khi còn nhỏ tôi đã bị mấy lão già hôi hám ấy lôi đi học hết cái này đến cái kia. Lúc học ở học viện quân sự cũng thế, đến Cục Trật tự cũng vậy.
Palmer cằn nhằn vài câu rồi bình tĩnh lại, sau đó liếc Bologo và nói:
- Đừng lo, tôi rất lạc quan, chỉ khá thích phàn nàn mà thôi.
Nhìn thấy nụ cười gượng gạo của anh ta Bologo rất muốn cười nhưng vẫn phải kìm lại.
Theo như Palmer thì Bộ phận Thực Địa chẳng khác nào hang ổ của một đàn sói, còn anh ta thì là một nhân vật cực kỳ thê thảm.
Bologo vốn cho rằng mình là một bệnh nhân mắc chứng bệnh tâm thần nào đó, nhưng trong Cục Trật tự thì những người như anh có vẻ khá phổ biến. Chưa kể đến đám người trong Lõi Lò Thăng Hoa kia mà chỉ nói ngay đến người cộng sự này thôi dường như đã có vấn đề nghiêm trọng về mặt tinh thần rồi.
Tuy miệng lúc nào cũng nói lạc quan nhưng khi nghĩ tới cái "ban ân" chí mạng kia của Palmer thì quả thực khó có thể giải thích bằng lạc quan, mà giống với tìm niềm vui trong nỗi khổ thì đúng hơn.
Đương nhiên, Bologo cho rằng có thể là do mình chưa hiểu rõ về Palmer, chẳng ai biết “cái gã vừa xui xẻo vừa may mắn” này rốt cuộc là một người như thế nào.
Biết đâu được vẻ suy sụp và những lời phàn nàn trước mắt này chỉ là tấm mặt nạ mà anh ta dùng để ngụy trang?
Nhưng nói thật, tuy suốt ngày phàn nàn nhưng Palmer lại được một nhóm người tin tưởng giao trách nhiệm, khiến rõ ràng là một cuộc đấu tranh sinh tử nhưng lại bị anh ta diễn thành một vở hài kịch hành động.
Người như này thực sự rất hiếm, ít nhất là Bologo chưa từng gặp ai.
- Nhắc mới nhớ, Palmer, tại sao anh luôn nhắc đến việc tôi sẽ không chết? Có vẻ như anh rất quan tâm đến việc này?
Bologo tò mò hỏi.
- Sao có thể không quan tâm cơ chứ! Đó là bất tử đấy!
Palmer tỏ vẻ không cam lòng:
- Cùng lắm thì tôi chỉ là tốt số không chết, còn anh mới là thực sự sẽ không chết hiểu không!
- Ừm... Kỳ thực,
- Đôi khi tôi cảm thấy cái giá mà mình phải trả không chỉ là linh hồn.
Bologo thở dài như vừa nghĩ đến điều gì đó.
- Ví dụ?
Palmer hỏi.
- Ví dụ như tôi khá đen đủi – Jeffrey thường nói như vậy. Tôi thường gặp chuyện không may, mà ngay cả khi gặp được chuyện tốt thì nó sẽ sớm dẫn đến một kết cục tồi tệ.
[Nhìn lại cuộc đời của mình một cách cẩn thận thì dường như nghĩ theo chiều hướng như vậy không có gì sai.]
Để kiếm sống nên phải đi lính, kết quả gặp phải trận chiến khốc liệt nhất. Sau đó bán linh hồn cho ma quỷ, chưa được vài ngày thì đã bị nhốt vào ngục tối. Mãi mới được trả tự do và nhận được sự chăm sóc của Adele, nhờ vào đó cảm nhận được vẻ tươi đẹp của cuộc sống, kết quả là...
- Hả? Vậy sau này hai thằng cha xui xẻo như chúng ta cùng hành động chung sẽ không có vấn đề gì chứ?
Bologo chợt nhận ra một vấn đề nghiêm trọng.
- Không, sẽ không, nhiều nhất là một rưỡi, tôi còn một nửa là may mắn, anh đừng quên.
Palmer nhấn mạnh rằng bản thân có thể sống sót sau những vận rủi liên tiếp là dựa vào chút may mắn nhỏ nhoi đó.
- Nhưng mà có một người đồng đội bất tử không tệ chút nào.
Palmer tiếp tục, rồi liếc sang chỗ khác như muốn che giấu điều gì đó.
- Có phải anh đang giấu giếm điều gì không?
- Không, không có.
Palmer ra sức lắc đầu.
- Tốt hơn hết là anh nên thành thật, Palmer.
Giọng điệu Bologo trở nên cứng rắn.
Hai người đứng trước cửa Cục Trật tự. Đường phố xung quanh rộng rãi, xe cộ đậu tràn lan hai bên, người đi đường tấp nập, tiếng ồn ào mang theo không khí nơi trần thế quanh quẩn giữa hai người.
- Như anh đã biết đấy, tôi không thể biết khi nào mình sẽ gặp vận rủi, nhưng vận rủi này lại không chỉ ảnh hưởng đến bản thân tôi mà đôi khi cả đồng đội cũng có thể gặp tai nạn vì nó.
Nói đến đây, Palmer nhìn về áng mây đen nơi phương xa và nói với giọng u sầu:
- Để tôi kể một câu chuyện cười cho anh nghe. Lần anh đi giải cứu tôi ấy, tôi đúng là đã ngã xuống vì trượt chân.
- Thật?
- Thật.
Bologo sửng sốt:
- Hả? Thật sao? Thế thì quá ngớ ngẩn.
- Vậy đấy, đúng là như thế đấy!
Palmer gào lên trong nghẹn ngào:
- Sẽ luôn xảy ra mấy chuyện kỳ quái như vậy đấy!
- Sau khi trở thành con nợ, lúc làm nhiệm vụ cùng đồng đội, tình huống kiểu này luôn xảy ra. Nó không chỉ ảnh hưởng đến nhiệm vụ mà còn ảnh hưởng đến cả đồng đội của tôi. Vạn bất đắc dĩ tôi đành phải hành động một mình.
- Vậy nên anh mới cảm thấy may mắn vì vận rủi của mình sẽ không thể giết chết tôi? Mà ngay cả khi tôi chết rồi thì vẫn có thể sống lại?
Bologo hỏi.
- Có thể nói là vậy, ít nhất tôi sẽ không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào về việc liệu mình có hại chết đồng đội ngay trong giây tới hay không.
Palmer thẳng thắn:
- Tôi biết nó nghe có vẻ vô tình, đối xử với anh như một công cụ không sợ hao mòn…
- Không có gì là vô tình.
Bologo ngắt lời Palmer và nói với giọng rất nghiêm túc:
- Chuyên gia sinh ra là để như vậy, tính toán về các biến số có thể xảy ra cũng là một trong những phẩm chất chuyên nghiệp của một chuyên gia.
Lần này đến lượt Palmer không khỏi sửng sốt. Anh ta nhớ lại phong cách chiến đấu hiệu quả và hung hãn của Bologo trước đây. Nhìn dưới góc độ của một chuyên gia thì có vẻ như Bologo không có vấn đề gì cả.
Một chuyên gia chuyên xử lý các rắc rối.
Sau khi cẩn thận quan sát Bologo hồi lâu thì Palmer phát hiện lúc mà lúc mình nói chuyện đáng xấu hổ của bản thân ra thì một nụ cười thoáng qua trên gương mặt ấy, nhưng ngay sau đó nó lại trở lại thờ ơ, nhìn Palmer với ánh mắt như muốn khinh bỉ y hệt mọi khi.
"Mà này, tại sao anh luôn nhìn với kiểu như vậy? Thực sự khiến người khác cảm thấy rất bất an.
Palmer thận trọng hỏi.
- Bởi vì tôi cận nhẹ.
- Hả?
- À thì đeo kính khá bất tiện, với lại rất hay bị vỡ.
Bologo nói, rồi tập trung nhìn, vẻ khinh thường không còn nữa mà thay vào đó là ánh mắt sắc bén:
- Nhưng nó không hẳn là cận thị. Nếu muốn quan sát cẩn thận thứ gì đó thì tôi phải tập trung nhìn chằm chằm vào đó.
Ánh mắt sắc lẹm đảo qua người như một con dao sắc lạnh cọ vào làn da khiến Palmer kinh hãi, vội nói:
- Quên đi, quên đi, anh cứ nhìn tôi như bình thường là được rồi.
Vẻ mặt nghiêm túc biến mất, quay lại về dáng vẻ lạnh lùng mọi khi. Chẳng biết tại sao khi nhìn vẻ mặt thờ ơ hiện giờ của Bologo, Palmer lại cảm thấy thân thiết đến lạ thường.
- À, đó là xe mô tô của tôi, nhớ đội mũ bảo hiểm.
Palmer nói rồi chỉ vào một chiếc mô tô đậu trước Cục Trật tự. Đó là chiếc mà Bologo đã từng nhìn thấy. Palmer có vẻ rất thích nó – thân xe được đánh bóng loáng.
- Anh có vẻ rất thích mô tô.
Bologo nói:
- Nó làm tôi nhớ đến mấy băng nhóm thích đua xe phá làng phá xóm lúc nửa đêm.
Một thoáng bối rối chợt hiện trên gương mặt của Palmer. Giờ Bologo đã có thể chắc chắn rằng Palmer cũng nằm trong đám tâm thần đua xe lúc nửa đêm.
- Nói thế nào nhỉ? Bọn tôi gọi đó là câu lạc bộ những người yêu thích mô tô.
Palmer nói một cách khô khan:
- Mặc dù một vài người trong số đó không có đạo đức nhưng hầu hết đều là người tốt và sẽ không làm điều tồi tệ như vậy.
Lời này khiến Bologo càng thêm vững tin.
Thở dài một hơi, Bologo chẳng buồn nói gì thêm. Anh đội mũ bảo hiểm vào rồi ngồi xuống thùng bên hông mô tô.
Palmer nhảy lên mô tô và hưng phấn nói với Bologo:
- 'Laika' rất nhanh, đừng sợ.
Khóe miệng Bologo nhếch lên.
Chiếc mô tô bắt đầu di chuyển trên đường phố. Bologo thì thư giãn ngồi trong thùng bên, tận hưởng khoảng thời gian giải lao ngắn ngủi này. Nhưng ngay khi Palmer đang chờ đèn đỏ thì một tiếng phanh gấp điếc tai vang lên.
Một chiếc xe tải nặng nề vượt đèn đỏ đã đâm trực diện vào Palmer.
Cỗ máy bằng sắt thép mất khống chế.
Động cơ gầm rú điên cuồng.
Tiếng đạp phanh đến điếc tai.
Âm thanh la hét của những người đi đường.
Mùi khét từ lốp xe do ma sát vào mặt đất.
Chiếc xe tải nặng nề với luồng khói vàng bốc lên lao ngang qua Palmer và đâm vào đèn giao thông ở góc đường.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán Palmer.
Suýt chút nữa anh ta đã bị một chiếc xe tải cán qua người.
- Vì vậy, mấy chuyện kiểu này thường xảy ra liên tục... hên là vận may chiếm đa số.
Sau khi hết nguy hiểm Palmer mới thở phào nhẹ nhõm và khoe khoang:
- Anh thấy tôi nói có đúng không, Bologo?
Không ai đáp lại.
- Bolo... go?
Palmer quay đầu lại thì thấy thùng bên hông đã bị gọt sạch chỉ còn một miếng kim loại lớn, và Bologo, người đáng lẽ phải ngồi trong đó, cũng biến mất vào lúc này.
Sững sờ mất vài giây, rồi Palmer bật khóc.
“Bologo!”
Trong tiếng la khóc thất thanh của Palmer, một bóng người đẫm máu trèo ra từ gầm xe tải, kèm với đó là chiếc mũ bảo hiểm móp méo vẫn còn lủng lẳng ở trên đầu.
“A...”
Bologo rên rỉ, anh bắt đầu ghét cái tên cộng sự này.