Những kẻ bất tử… khác.
Cách đây rất lâu, Bologo đã nghe nói về sự tồn tại của những kẻ bất tử khác. Tuy nhiên anh lại cho rằng họ phải cực kỳ bí ẩn, chẳng hạn như những hội kín cổ xưa mà Jeffrey đã từng nói: ẩn mình trong rừng sâu núi thẳm, tránh xa ánh mặt trời.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ gặp được họ theo cách đột ngột như vậy nên nhất thời cảm thấy có hơi bất an.
- Đột ngột như vậy sao?
Bologo nói.
- Tôi định đưa anh đến gặp họ sau nghi thức cấy ghép, nhưng mấy tên đó đều không đáng tin cậy nên phải mất vài ngày mới nhận được câu trả lời.
Lebius phàn nàn. Nếu không phải vì Bologo thì anh ta thực sự không muốn dính líu đến mấy kẻ bất tử đó.
- Lý do đám người đó đưa ra là: gần đây bận ăn mừng chuyện 'ném thành công một chiếc bút chì qua một chiếc nhẫn vào một chiếc cốc cách năm mét' nên đã uống say mèm trong nhiều ngày.
Lebius nói ra điều gì đó vô cùng vô nghĩa với vẻ rất nghiêm túc.
- Đây là cái lý do quái quỷ gì để ăn mừng vậy?
Bologo lộ vẻ nghi hoặc.
- Cứ quen dần đi. Đám kẻ bất tử đó sẽ luôn ăn mừng bằng đủ thứ lý do kỳ lạ... thực ra là chỉ muốn lấy lý do để uống rượu mà thôi.
Lebius nói với một nụ cười bất đắc dĩ trên khuôn mặt, sau đó hỏi Bologo:
- Sao, anh cảm thấy những kẻ bất tử này hơi khác so với những gì mình tưởng tượng?
Bologo khẽ gật đầu:
- Đúng vậy, nghe như kiểu đây không phải là kẻ bất tử mà là một đám nghiện rượu.
Có thể uống say mèm cả ngày lẫn đêm trong nhiều ngày, không biết có nên nói là phải ngưỡng mộ những kẻ bất tử này vì có một cơ thể khỏe mạnh hay không?
Palmer đứng cạnh bên cũng gật đầu, nói:
- Không phải kẻ bất tử là những quý tộc cổ đại hay sao? Trong lâu đài âm u, dưới ánh nến mập mờ, những bộ quần áo sang trọng, bày mưu tính kế gì đó quanh chiếc bàn dài…
- Vậy nên đây mới là những kẻ bất tử trong ấn tượng của hai người sao? Bí ẩn, cao quý, cổ xưa và mạnh mẽ.
Lebius vẫn giữ nụ cười trên môi, như thể Palmer vừa kể một câu chuyện cười rất thú vị.
- Không phải vậy sao?
Palmer hỏi ngược lại. Khi nghĩ đến kẻ bất tử thì cảm giác trực quan nhất của ai cũng giống nhau.
- À... không có gì, chuyện này thì phải tận mắt nhìn thấy mới có trải nghiệm trực quan hơn. Tôi có nói gì thì các anh vẫn sẽ nghĩ rằng đang kể chuyện cười mà thôi.
Lebius nói, rồi ấn chiếc chìa khóa trên bàn và đẩy nó về phía Bologo.
- Đưa cả hai đi, Jeffrey. Yas và tôi sẽ lo đống rắc rối còn lại.
Jeffrey hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn gật đầu. Anh ta vẫn còn nhớ những gì mà Yas đã nói trên đường. Nghĩ đến việc mà Yas đi làm lúc trước, anh ta không biết Yas sẽ mang đến tin tức xấu đến cỡ nào.
[Nhưng có Lebius ở đây thì tất cả sẽ không phải là vấn đề. Cứ giao cho anh ta trước là được, còn mình về chỉ cần nghe theo lệnh là xong.]
Nhặt chiếc chìa khóa lên, Jeffrey nói:
- Thực ra thì tôi khá thích đám kẻ bất tử đó. Đôi khi họ thực sự rất thú vị.
- Đương nhiên…
Giọng Jeffrey trở nên nghiêm nghị như trước:
- Nếu họ ngoan ngoãn ở trong câu lạc bộ thì còn tốt hơn.
- Đi thôi.
Jeffrey ra hiệu cho Bologo và Palmer. Palmer đại khái đã hiểu lý do vì sao vừa rồi Yas lại lưỡng lự nên hỏi:
- Tôi không phải kẻ bất tử thì có thể đi không?
- Anh là cộng sự của Bologo nên sớm muộn gì cũng sẽ phải tiếp xúc với đám người đó… Huống chi đám người không hề với bài xích người ngoài mà ngược lại còn rất thích 'bạn mới'.
Jeffrey vừa nói vừa nở một nụ cười rạng rỡ với Palmer. Nghe thấy thế Palmer cảm thấy nhẽ nhóm hơn rất nhiều. Ngay sau đó giọng Jeffrey lại vang lên lần nữa:
- Nhưng họ luôn nhiệt tình quá mức với những người 'bạn mới', bởi vậy rất ít người có thể làm bạn với họ. Tuy nhiên tôi nghĩ, Palmer, anh có thể. Bởi vì thì dù gì anh cũng là một người rất may mắn đúng không?
- Hả? Khoan đã! Anh nói nhiệt tình là có ý gì!
Palmer chợt nhận ra có điều gì đó không ổn nhưng đã quá muộn. Jeffrey cắm "chìa khóa mê cung" vào cửa văn phòng rồi vặn sau khi ánh sáng lập lòe hiện ra.
Một bóng tối đen kịt, hỗn độn xuất hiện sau cánh cửa.
- Đừng có mơ chạy!
Bologo vẫn nhớ những lời sàm ngôn trước đây của Palmer nên đã sút cho anh ta một phát. Sau một tiếng kêu thảm thiết, Palmer lao thẳng vào trong cửa, còn Bologo theo sát ngay sau đó.
Không biết dáng vẻ và thái độ của đám kẻ bất tử kia sẽ ra sao nhưng ít nhất Bologo đã biết họ là những kẻ bất tử, những kẻ không biết đã sống biết bao lâu và chứng kiến biết bao thăng trầm trong lịch sử. [Họ chẳng khác nào những hóa thạch sống ghi chép lại lịch sử của thế giới loài người. Có lẽ từ miệng của họ, mình có thể tìm hiểu được một số thông tin về giao dịch của mình với ma quỷ.]
- Vậy tôi đi trước.
Cuối cùng Jeffrey cũng bước vào cánh cửa.
Sau khi ba người rời khỏi, bầu không khí thoải mái vừa rồi lại trở nên nghiêm túc khi chỉ còn lại Lebius và Yas. Nụ cười trên mặt cả hai cũng chuyển sang vẻ lạnh lùng.
- Tình hình thế nào, Yas?
Lebius hỏi.
- Không lạc quan cho lắm. Thanh kiếm bí mật của Đức Vua hẳn đang có kế hoạch gì đó. Gần đây, hành động của chúng ngày càng trở nên phô trương, xung đột cũng ngày càng gay gắt. Thậm chí bản thân tôi còn phải tham gia vì thế.
Yas mô tả công việc trong mấy ngày qua. Ban đầu, Đội số 6 có đủ năng lực để thực hiện công việc, nhưng khi xung đột ngày càng gia tăng thì Yas phải tham gia hành động cùng với các thành viên trong đội để ngăn sự việc vượt quá tầm kiểm soát.
- Ivan vẫn đang điều tra những vấn đề liên quan, nhưng anh ấy nghi ngờ rằng Thanh kiếm bí mật của Đức Vua sẽ không hành động hấp tấp như vậy. Có vẻ như chúng đang tìm cách che đậy cho một âm mưu khác lớn hơn.
- Nghi binh?
Lebius đã nghĩ ra điều gì đó trong đầu nhưng không nói ra mà lại hỏi Yas:
- Anh đã nghĩ ra việc gì?
- Còn chuyện gì khác ngoài 'Người Nghiện'? Hẳn anh đã đọc báo cáo của Ivan rồi, dường như có kẻ đang thu thập linh hồn với quy mô lớn... Tôi đoán kẻ đứng sau tất cả hẳn phải là Thanh kiếm bí mật của Đức Vua, hành vi của chúng vô cùng cảnh giác như thể đang chuẩn bị cho một cuộc chiến tranh.
Nói đến đây, Yas nhớ tới Bologo và nói giọng điệu vừa sốc vừa sợ hãi:
- Không thể không nói quả thực phải cảm ơn Bologo trong chuyện này. Nếu không phải vì sự cố chấp và điên cuồng của anh ta thì chúng ta có lẽ đã không nhận thấy âm mưu có dính dáng với màn báo thù này.
Yas tiếp tục phân tích:
- 'Người Nghiện' hẳn đã thu thập được rất nhiều linh hồn. Tôi đoán chiêu trò của chúng nhằm để che giấu giúp 'Người Nghiện' vận chuyển đống vật tư đó.
- Không may là hiện tại ta không có nhiều tình báo về 'Người Nghiện'. Đám người này làm việc rất kín đáo. Ngoại trừ điểm tập trung của hàng hóa được suy đoán ra gần đây thì không còn thông tin nào khác.
Lebius nói, rồi cầm tài liệu ghi lại thông tin về điểm tập trung hàng hóa lên.
Lebius vốn định cử Bologo đi giải quyết chuyện này, nhưng vì Bologo vừa mới trở thành Người Ngưng Kết nên Lebius đã để anh vài ngày để làm quen với năng lượng bí mật. Còn về địa điểm tập trung hàng hóa thì đã bị đội Còi Sắt tập trung theo dõi nhằm cố gắng tìm hiểu nhiều thông tin hơn.
- Rắc rối là ở đây. Hai ta đều biết Thanh kiếm bí mật của Đức Vua là những kẻ như thế nào. Không biết chừng đòn nghi binh tiếp theo sẽ trở thành một cuộc tấn công thực sự.
Đây mới là điều mà Yas lo lắng. Họ biết rõ âm mưu của "Người Nghiện", nhưng nó lại dính líu đến đòn nghi binh của Thanh kiếm bí mật của Đức Vua. Một khi sơ suất thì đối phương hoàn toàn có thể từ bỏ "Người Nghiện" để trực tiếp triển khai tấn công.
- Anh muốn tôi làm gì, Yas?
Lebius hỏi thẳng.
- Mỗi đội hành động hiện tại đều đang có nhiệm vụ phải thực hiện, Bologo cũng cần phải tiếp tục truy tìm 'Người Nghiện', chưa kể anh ta còn là tân binh nên áp lực khi phải đối mặt trực tiếp với Thanh kiếm bí mật của Đức Vua có vẻ hơi quá lớn.
- Tôi biết yêu cầu này có vẻ hơi quá đáng, nhưng tôi vẫn hy vọng anh và Jeffrey có thể hỗ trợ khi cần thiết. Không cần phải chủ động ra tay mà chỉ cần ngăn chúng lại trước khi mọi việc vượt quá tầm kiểm soát là được.
Yas chân thành nói. Anh ta biết Lebius và Jeffrey đã không ra ngoài thực hiện nhiệm vụ trong nhiều năm bởi vì cả hai đều có nhiều lý do khác nhau để rời xa khỏi chiến trường. Và việc này vẫn được duy trì cho đến ngày nay.
Một người trở thành một ông chú hiền lành với rất nhiều bạn bè, còn người kia thì núp trong văn phòng, không biết đang lên kế hoạch gì.
- Chỉ vậy thôi sao? Đề phòng đòn nghi binh của Thanh kiếm bí mật của Đức Vua biến thành một cuộc tập kích?
Lebius suy nghĩ trong vài giây và cau mày.
- Nếu không được thì cũng đừng cố quá, tôi chỉ hơi lo lắng về khả năng có thể xảy ra mà thôi.
Yas nói thêm. Như đã nói, tất cả những chuyện này hiện chỉ là phỏng đoán của Yas, nhưng nhiều năm kinh nghiệm trong công tác khiến anh ta phải để ý đến mọi khả năng có thể xảy ra.
- Đừng vội kết luận, Yas, tôi đã từ chối đâu?
Lebius giãn lông mày ra và mỉm cười.
- Ý anh là...
Mắt Yas sáng lên với vẻ ngạc nhiên trên gương mặt.
- Chỉ hỗ trợ mà thôi, hơn nữa, đây mới chỉ là phỏng đoán của anh chứ chưa chắc đã xảy ra... Ta đã là bạn của nhau trong nhiều năm, chút chuyện nhỏ đấy có đáng là bao.
Lebius vừa nói vừa duỗi tay ra. Sau đó là từng tiếng lạch cạch vang lên giữa những khớp xương. Anh ta vươn vai, trông như một thanh kiếm sắc vừa được rút ra khỏi vỏ.
- Quan trọng hơn, 'Đuôi Rupert' sắp chính thức đi vào hoạt động, đã đến lúc tôi phải ra ngoài.
- Thật sao? Anh đã lâu không ra chiến trường.
Yas lo lắng. Anh ta biết Lebius tuy rằng rất mạnh mẽ nhưng cũng đã lâu rồi chưa chiến đấu. Đấy là còn chưa nói đến việc chân phải của anh ta đã bị tàn tật, trong khoảnh khắc sinh tử thì đây sẽ là một nhược điểm lớn đối với Lebius.
Tuy nhiên hiện tại chỉ còn có Lebius và Jeffrey mới rảnh rỗi, và cũng chỉ có hai người bọn họ mới có thể khiến Yas tin tưởng mà giao phó công việc.
Điều này khiến tâm trí Yas trở nên rối ren.
- Chiến trường? Tôi chưa bao giờ rời khỏi chiến trường, Yas.
Lebius bật lên một tràng cười.
Không có bất kỳ cảnh báo nào, một hoa văn chói lòa và rườm rà đột nhiên xuất hiện trên bề mặt cơ thể Lebius. Chúng xoắn lại rồi uốn éo, sau đó bao phủ khắp làn da, tiếp đó ánh lửa lóe lên rồi dần mờ đi, nhưng dường như chỉ cần Lebius nghĩ thì nó có thể bùng cháy trở lại bất cứ lúc nào, cứ như thể nó chưa từng bị dập tắt.
Cường độ của Aether đã dâng lên đến đỉnh điểm ngay lập tức. Như thể có một cơn sóng kỳ dị vỗ về phía Yas, nhưng ngay khi nó chuẩn bị đánh trúng thì lại tan thành vô số bọt nhẹ và lướt qua má.