“Đồng nghiệp. . . cộng sự. . .”
Bologo đứng trước gương, sửa sang lại quần áo trang phục như thường lệ.
Dap gấp và dao ném được nhét vào trong quai đeo, khoác chiếc áo gió màu đen xám lên người, sau đó là khẩu súng bắn móc và búa xung chấn được treo trên thắt lưng.
Mặc dù chưa trở thành Người Ngưng Kết, nhưng chỉ với "ban ân" và cây búa xung chấn này, Bologo vẫn có một sức sát thương rất đáng sợ. Chỉ cần không cẩn thận thì ngay cả Người Ngưng Kết vẫn có thể bị anh giết chết.
Nhớ lại địa chỉ mà Jeffrey đề cập tới, Bologo khá quen thuộc với nó.
Quận Shenbei là một khu đô thị mới vẫn đang không ngừng được mở rộng về phía rìa thành phố. Khu vực ngoại vi hoang vắng của nó đầy rẫy những công trường xây dựng chất kín gạch xây và vô số nhà máy liên tục sản xuất vật liệu.
Đất sét vàng ngợp trời, ngoại trừ công nhân thì hầu như không có ai đến đây. Phần đa thời gian thì nó là một nơi hoang vắng.
- Hy vọng anh bạn Palmer Krex này có thể chống cự thêm một lúc nữa.
Bologo vừa lẩm bẩm vừa đẩy cửa, bước nhanh ra.
Làm việc theo nhóm rất quan trọng – Bologo rất rõ điều này. Bởi vậy thay vì phải hợp tác với người khác thì anh càng muốn bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, mạnh mẽ đến mức không cần bất kỳ sự trợ giúp nào.
Đủ mạnh để tạo thành đội quân một người.
Nhưng đáng tiếc là anh tạm thời không thể làm được điều đó, chỉ có thể đành phải hợp tác cùng người khác.
Trên đường đi, Bologo nghĩ về một đống thứ linh tinh.
[Nếu như người đồng nghiệp mới này không hòa đồng thì phải làm sao?]
Nghĩ đến đây, những lời cuối: "đầu hàng kẻ địch" chết tiệt kia của Jeffrey cứ quẩn quanh không ngừng trong tâm trí Bologo.
“Một Người Ngưng Kết sẽ ngu ngốc như vậy ư?”
Bologo thầm oán trách.
Dù chưa gặp người đồng nghiệp mới này nhưng Bologo đã có thể lờ mờ cảm nhận được sự khác thường của gã. Bologo đang nghĩ, nếu không thể tiếp nhận nổi người đồng nghiệp mới này thì có nên đứng ở một bên xem hay không? Sau khi gã bị đánh chết thì đi thu gom thi thể...
Không ổn cho lắm.
Bologo cố gắng loại bỏ ý tưởng đen tối và tồi tệ này ra khỏi đầu. Anh phải thừa nhận rằng tuy mình có một số vấn đề về tinh thần nhưng vẫn tuân thủ tuyệt đối những đạo đức cơ bản.
Làm công việc gì yêu công việc đó, đây mới là dáng vẻ nên có của một chuyên gia.
Sau đó. . .
Kèm theo tiếng hét vội vàng là bụi mù bốc lên.
Đứng giữa đường, Bologo khẽ run rẩy khi thấy chiếc xe buýt đang dần đi xa.
Do đó, chuyên gia, anh sẽ làm thế nào để đến vị trí mục tiêu?
Tuy nói là ở quận Shenbei nhưng quãng đường cũng không ngắn, cho dù Bologo có chạy hết tốc lực cũng phải mất một lúc. Đến khi đó thì anh chàng đồng nghiệp mới kia chưa biết chừng đã biến thành một cái xác.
Đúng lúc này, một tiếng còi điếc tai vang lên, kèm theo đó là những lời mắng mỏ:
- Tránh ra! Không muốn sống à!
Quay lại thì thấy một chiếc xe máy nổ ga ầm ầm đang dừng cách đó không xa, người cầm lái trông rất dữ tợn và đang không ngừng chửi bới Bologo vì đứng cản đường.
Mặc chiếc áo khoác da với đinh tán trang trí và khăn trùm đầu có hình đầu lâu, gã trông thật khoa trương và bắt mắt.
Những kẻ như vậy khá phổ biến vào lúc đêm khuya ở Opus, chúng chạy tán loạn trên đường phố cùng với những tiếng rú ga ầm ĩ và chơi trò mèo vờn chuột với cảnh sát.
Cũng bởi vậy mà không ít lần Bologo bị đánh thức. Có lúc anh tức giận đến mức muốn xách dao chạy ra ngoài chém người, nhưng mỗi khi đuổi xuống phố thì chỉ còn thấy bóng xe đã lao vút đi.
- Mày đơ ra đấy làm gì!
Người đàn ông trông có vẻ tức giận. Bologo nhìn gã một lúc, sau đó thì nhìn chiếc xe máy dưới thân, cuối cùng lại nhìn người đàn ông.
Một nụ cười "đểu" hiện lên trên khuôn mặt của Bologo.
- Mày cười cái gì?
Người đàn ông hét lên. Gã cho rằng khả năng cao Bologo có vấn đề về thần kinh, đang nghĩ xem có nên mắng vài câu hay không thì đúng lúc này lại thấy Bologo sải bước về phía trước.
Đánh nhau?
Người đàn ông giơ cánh tay lên, những cơ bắp cuồn cuộn trên đó trông vô cùng rắn chắc và tràn trề sức mạnh.
Về chuyện này,
Bologo móc từ trong túi ra một con dao gấp màu bạc. Phản chiếu trên mặt dao sáng loáng là sắc mặt người đàn ông đang dần chuyển từ bình tĩnh sang hoảng sợ.
. . .
Trong tòa nhà đang xây dựng dở dang, bê tông xám trắng nằm rải rác khắp nơi, rác rưởi và mảnh vỡ vương vãi trên mặt đất, bụi bốc ngùn ngụt trong không khí.
Một chàng trai xui xẻo đang ngồi trên ghế, hai tay bị trói ra sau lưng, đầu bị trùm một chiếc khăn màu đen và chỉ được khoét hai lỗ nhỏ ở mắt để tầm nhìn không bị cản trở. Anh ta mặc một bộ quần áo công sở bình thường, chỉ có điều hiện tại cà vạt đã bị xé toạc, áo sơ mi trắng cũng dính đầy bụi và máu.
Anh ta thở dài. Có thể thấy rõ lúc này đứng xung quanh là những người đàn ông cường tráng và hung dữ, trên tay thì lăm lăm gậy bóng chày gắn đầy đinh, hoặc là dao dài và kiếm sắc.
Vài kẻ khác thì cầm súng lục và giữ chúng ở một bên. Một tên trong số đó đang giơ súng và dí sát vào đầu anh ta từ phía sau, sẵn sàng đục một lỗ trên đó bất cứ lúc nào.
“Thật xui xẻo.”
Palmer Krex lầm bầm trong lòng.
Anh ta ăn mặc như một kẻ chợt nảy sinh ý định đi ăn cướp, nhưng hiện giờ không những không cướp được tiền mà lại còn bị cướp ngược lại.
Có lẽ là vì đã trải qua nhiều tình huống éo le như vậy nên lúc này tâm trạng của Palmer rất bình tĩnh, thậm chí còn có thể nói là muốn bật cười. Nghĩ lại chuyện vừa xảy ra cách đây không lâu, nụ cười tự giễu này lại trầm xuống.
Palmer cho rằng những gì mình trải qua quả thực quá kỳ diệu, nếu như có thể công khai tất cả thì Palmer nghĩ rằng bản thân nhất định sẽ trở thành một nhà biên kịch hài kịch xuất sắc.
- Gỡ khăn trùm đầu của hắn xuống.
Giọng nói vang lên. Ngay sau đó là một người đàn ông cường tráng bước tới và xé toạc khăn trùm đầu của Palmer.
Cảm giác oi bức bị gió lạnh xua tan giúp Palmer cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Palmer ho khan vài tiếng, phun ra một ngụm máu, ánh mắt tuy mệt mỏi nhưng trên mặt vẫn cố gượng cười.
Bộ dáng anh ta trông có vẻ khá tệ, mặt mũi bầm tím, quần áo tả tơi, mơ hồ còn có thể nhìn thấy phía dưới có rất nhiều vết thương, một số vẫn còn đang chảy máu, một số thì đã khô lại và đóng vảy.
- Vậy nên, mày là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây?
Giọng nói vang lên. Eugene chậm rãi bước tới với nụ cười chế nhạo trên môi. Hắn tiện tay kéo một cái ghế tới và ngồi trước mặt Palmer.
Palmer hơi cúi đầu xuống, trông có vẻ như muốn né tránh ánh mắt của Eugene nhưng thực ra là đang liếc hắn qua khóe mắt.
[Trải qua nắng và gió, làn da của hắn có hơi thô ráp và sạm màu, tứ chi không có cơ bắp rõ ràng, nhưng từ cường độ đối phương đánh mình cách đây không lâu thì hẳn vẫn phải có chút sức lực nhất định.]
Palmer hít một hơi thật sâu, sặc vài lần vì đau đớn. Trông thì có vẻ ốm yếu nhưng thực ra anh ta đang cố gắng đánh hơi. Ngoại trừ máu của bản thân và không khí bụi băm bên ngoài thì anh ta không ngửi thấy một mùi hôi thối nào cả.
Không phải là ác ma.
Nhớ lại ánh sáng lập lòe trên cơ thể đối phương và năng lượng bí mật kỳ lạ kia, một cơn đau chát chúa ập đến trong tâm trí Palmer.
[Đối phương là một Người Ngưng Kết.] Tuy nhiên do thời gian chiến đấu quá ngắn, Palmer còn chưa kịp tìm ra năng lượng bí mật của hắn thì đã bị tóm.
Trong ký ức chỉ có những cơn đau xuất hiện theo từng đợt đánh vào tâm trí. [Xem ra năng lượng bí mật của đối phương thuộc "Học phái Hư Linh", có thể tấn công trực tiếp vào tinh thần, chỉ có điều tạm thời không rõ điều kiện để kích hoạt nó như thế nào.]
Là nhân viên mới xuất sắc nhất của năm của Cục Trật tự, cho dù đang ở trong hiểm cảnh thì cũng phải tìm kiếm cơ hội phản kháng.
Vô số kế hoạch lóe lên trong đầu Palmer, nhưng một trong số đó đang tỏa sáng lấp lánh và hấp dẫn anh ta.
- Tôi? Tôi chỉ là một trong số nạn nhân của những tòa nhà chưa hoàn thành này mà thôi!
Palmer oán thán trong nước mắt đầm đìa:
- Vất vả tiết kiệm được một ít tiền để mua một căn nhà ở quận Shenbei, nhưng mới xây được một nửa đã, đã… Tôi chỉ muốn tới xem căn nhà không biết bao giờ mới được sờ vào của mình mà thôi, ai mà biết các người lại ở đây, nếu như biết sớm hơn thì tôi nhất định không dám đến gần.
Tình cảm chân thành và tha thiết khiến người nghe bi thương, khán giả rơi lệ.
*Ding…*
Một âm thanh chát chúa làm gián đoạn buổi biểu diễn của Palmer. Eugene móc ra một con dao bấm với vẻ mặt khó hiểu:
- Người của Cục Trật tự các người đều diễn xuất tệ như vậy sao?
Eugene nhíu mày. Hắn không hiểu Palmer vừa mới làm cái gì, thật ra không ai có thể hiểu Palmer vừa mới làm cái gì.
Eugene vẫn còn nhớ cách mà mình tóm được cái gã xui xẻo này một giờ trước, ngay trong màn đêm mờ ảo trước bình minh.
Quá trình vô cùng đơn giản, đơn giản đến mức khó tin.
Khi đó, Eugene đang chỉ đạo vận chuyển hàng hóa thì bỗng nghe thấy một tiếng hét. Cái gã xui xẻo này trượt chân ngã từ trên mái nhà xuống, và càng xui xẻo hơn nữa là còn ngã thẳng vào ngay giữa đám đông. Sau khi vội vàng đứng dậy và chuẩn bị chiến đấu thì vô số họng súng đã vây quanh Palmer. Nếu không phải Palmer kịp giơ tay đủ nhanh và cao thì có lẽ bây giờ đã bị bắn thành một tổ ong bắp cày rồi.
- Hả... vậy, chuyện này...
Palmer nhất thời không biết nên nói gì. Anh ta không ngờ lại bị lộ nhanh đến như vậy, ngay sau đó thì bị ai đó vén tóc và nhấc lên.
- Ông chủ, có giết tên này không? Hắn là người của Cục Trật tự. Sẽ rất phiền phức.
Đám đàn em xin ý kiến của Eugene.
- Khoan, chờ chút! Tôi đầu hàng, tôi có chuyện muốn nói!
Nhìn Eugene đang nghịch con dao bấm, Palmer hét lên.
- Đầu hàng?
Eugene sững sờ mất một lúc, sau đó nhìn Palmer và bật cười:
- Hắn rất đáng giá. Có người đã treo giá rất lớn cho mấy tên này và thông tin trong đầu chúng.
Eugene dời ghế lại gần Palmer và nhìn với ánh mắt đầy mong đợi.
Con dao bấm sắc nhọn từ từ áp vào cổ họng Palmer, với một lực nhẹ, máu chảy dọc ra theo mũi dao.
- Đừng cố làm trò, anh bạn, nếu không mày sẽ chết rất thảm.
Eugene đe dọa.
- Tôi biết, tôi biết.
Palmer nở một nụ cười nịnh nọt, sau đó lấy lòng:
- Lâu nay tôi đã rất khó chịu với phong cách làm việc của Cục Trật tự. Tôi vẫn luôn muốn tìm cơ hội để trốn ra khỏi đó. Chọn ngày không bằng gặp ngày, chẳng thà bỏ gian tà theo chính nghĩa ngay ngày hôm nay, đúng không!
Palmer nháy mắt ra hiệu, mồ hôi lạnh thấm đẫm trên trán cọ vào vết thương gây ra một cảm giác hơi ran rát.
Eugene không nói gì mà chỉ nhìn thẳng vào anh ta. Sau một lúc thì Eugene không kiềm chế nổi mà bật cười lớn:
- Bỏ gian tà theo chính nghĩa?
- Đúng, bỏ gian tà theo chính nghĩa!
Palmer như đang kể một câu chuyện dở khóc dở cười, khiến Eugene cũng không ngừng cười lớn.