Sau khi Palmer bước ra khỏi chỗ ẩn nấp, tiếng súng liên tiếp vang lên, đi kèm với nó là vô số viên đạn bắn về phía anh ta.
Tuy nhiên, Palmer lại như đang dạo phố, không hề né tránh cũng không không hề ngăn cản.
Anh ta sải bước đối mặt với làn mưa đạn như muốn tự sát, nhưng trên gương mặt không những không hề có chút sợ hãi mà còn thoáng hiện vẻ hưng phấn. Mặt Palmer đỏ bừng, hai mắt lộ đầy tơ máu.
Tim đập dữ dội, máu vận chuyển oxy tươi mới đi khắp toàn thân, hai lá phổi căng phồng, hít vào thở ra từng hơi lớn. Cả người Palmer nóng bừng như một cỗ máy đã kích hoạt hết công suất.
Palmer suýt nữa đã phì cười trước cảm giác hồi hộp, điên cuồng, hoang dại đầy hiểm nguy này, nó cho anh ta một cảm giác như đang lướt sóng trên đại dương.
Khoảnh khắc Palmer nâng khẩu súng lục lên, giọng nói ma quái ấy lại vang lên trong tâm trí:
“Palmer Krex.”
Trong màn sương xám trắng hỗn loạn và mông lung, một sinh vật vô danh vươn vô số cánh tay về phía Palmer, rồi nâng anh ta lên ngang tầm hàng trăm con mắt trắng rực:
“Ngươi là một tay cờ bạc bịp (*). Cho dù rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm đến cỡ nào thì ngươi cũng muốn thắng tất cả mọi người trên bàn với số chip ít ỏi đó.”
Đầu ngón tay sắc nhọn lướt qua mặt để lại một cảm giác đau nhói và lạnh đến thấu xương cho Palmer.
“Ngươi thích cảm giác này đúng không? Cảm giác dạo chơi giữa lằn ranh sinh tử?”
Giọng nói kia hỏi, rồi khẽ ấn ngón tay. Nó dễ dàng đâm xuyên qua da thịt với âm thanh gào thét quỷ quyệt vang lên bên tai:
“Với kẻ địch mạnh mẽ, với tà ác, với cái chết... và với ma quỷ.
Giao kèo với ta.”
Cảm giác lạnh lẽo và đau đớn ngày càng trở nên rõ ràng và dữ dội hơn.
Tiếng súng gào rít lao tới trong hỗn loạn như thể Palmer đang ở trong một cơn giông bão.
Các tay súng liên tục bóp cò và xả hàng loạt viên đạn nóng rực về phía Palmer như hàng ngàn quả rocket đang bùng cháy, chỉ cần chúng chạm vào thôi là có thể nghiền nát Palmer thành một đống thịt nát vụn.
Giọng nói trong ký ức vẫn tiếp tục thì thầm:
“Thoát khỏi lưỡi hái tử thần và hơi lạnh của cái chết, rút lui trong niềm vui và sự sợ hãi với tất cả đống chip trên tay.
Đó là những gì ngươi muốn, và đó cũng là những gì ta sẽ ban cho ngươi...”
Đối mặt với làm mưa đạn đang lao tới, Palmer nở một nụ cười đầy chân thành.
Anh ta là Palmer Krex, một con bạc liều mạng.
Hàng loạt tiếng nổ đinh tai nhức óc không ngừng vang lên. Chúng trút xuống như một cơn mưa xối xả, rửa sạch mọi đất cát. Bức tường bê tông bị đục hết lỗ này đến lỗ khác. Đạn trúng đích, bụi vàng bốc lên che kín toàn bộ tầm nhìn.
Một bóng người mờ ảo xuất hiện sau làn bụi mù, Palmer sải bước ra ngoài, kèm theo sau đó là tiếng súng lại nổ ra.
Như được che chở bởi một thứ sức mạnh nào đó.
Khi bước ra khỏi làn bụi mù, mọi viên đạn hoặc là sượt qua người Palmer, hoặc là va chạm với những viên đạn khác trên đường bay và bật đi nơi khác.
Đây là một cơn mưa rửa tội, còn anh ta thì tránh được mọi hạt mưa.
“Thật may mắn!”
Palmer hét lên, rồi bóp cò.
Anh ta bắn liên tiếp năm phát, hết sạch cả băng trong làn mưa đạn. Tài thiện xạ của Palmer thế mà thật siêu phàm, viên nào cũng trúng đầu kẻ địch với độ chính xác cực kỳ cao. Hết đoá hoa máu này đến đoá hoa máu khác thi nhau nở ra, các tay súng lần lượt ngã xuống.
Sau khi bắn hết sạch đạn, Palmer vứt súng lục đi và bắt đầu chạy. Đạn cũng đuổi theo nhưng vẫn luôn chậm hơn anh ta một bước nên chỉ có thể bắn trúng cái bóng của Palmer.
Lăn tròn, nhặt một khẩu súng trường trên xác chết và nhảy vào sau cột chịu lực, Palmer dựa vào đó thở gấp. Vẻ mặt của Palmer không hề có chút hoảng sợ nào mà chỉ có hưng phấn không thôi.
Phía ngoài chỗ ẩn nấp, mượn làn bụi mù, Bologo lao hết tốc lực về phía trước. Con dao gấp được bật ra. Như một tia sét bổ vào giữa đám đông, ánh bạc lóe lên, từng dòng máu nóng hổi đuổi theo như hình với bóng.
Sau khi lao thẳng vào giữa đội hình kẻ địch và sử dụng các cột chịu lực làm nơi che chắn để có thời gian nghỉ ngơi, Bologo đã phá vỡ đội hình của chúng với đợt tấn công lần này. Vô số tiếng la hét hỗn loạn xen lẫn tiếng súng.
"Aether – Khuếch Đại" đã khuếch đại cả sức mạnh và tốc độ cho Bologo,
Khiến những tên này không thể theo kịp hình bóng của anh. Thường thì khi chúng bóp cò Bologo đã không còn ở trước đầu ngắm nữa. Ngay giây tiếp theo, ánh dao sáng chói đã to dần lên rồi vẽ ra một bức màn đỏ rực.
“Mạnh thật…”
Palmer vẫn liếc Bologo qua khóe mắt. [Trên người anh ta không có bất cứ dấu hiệu nào của "ma trận giả kim" xuất hiện. Anh ta chỉ vỏn vẹn dựa vào thể lực để làm tất cả những chuyện này, thật đúng là kinh ngạc.]
Nhưng cuối cùng thì Bologo vẫn không thể thoát khỏi mọi phát đạn, một số viên vẫn găm vào người anh, tuy nhiên lại không thể khiến anh chậm lại.
Khói súng dày đặc làm cay mắt khiến tầm nhìn trở nên hỗn loạn. Bologo chợt thấy một thứ gì đó – một đôi mắt như đang rực cháy. Gần như đúng vào lúc mà Bologo phát hiện ra điều này thì một cơn đau đầu kịch liệt ập đến với anh. Như bị một cái búa tạ nện vào đầu, cơ thể anh bắt đầu mất cân bằng và ngã xuống đất.
Tuy nhiên đó chỉ là hoảng loạn trong nhất thời, Bologo vội vươn tay chống xuống đất để không ngã hẳn xuống, mặc dù vậy cơn đau vẫn còn tiếp diễn. Anh ngoảnh lại thì thấy Eugene đang đứng sau vô số kẻ địch và nhìn chằm chằm vào mình. [Khi mình di chuyển thì hắn cũng di chuyển theo, đảm bảo mình luôn ở trong tầm mắt của hắn.]
Cơn đau xé lòng vẫn còn nguyên, nhưng cũng may là nhờ năng lực "Trở Về Từ Cõi Chết" mà Bologo đã quen với cái chết và nỗi đau mà nó mang lại.
Anh vẫn còn có thể di chuyển trong cơn đau dữ dội nên vội lăn vào phía sau cột chịu lực, nơi mà Palmer đang trốn.
Sau khi rời khỏi tầm mắt của Eugene, cơn đau trong tâm trí kéo dài không quá ba giây rồi dần biến mất. Bologo tỉnh lại rất nhanh khỏi cơn choáng váng, anh hít một hơi thật sâu và nhìn Palmer đang dựa vào cột cạnh mình.
- Sao anh có thể làm được?
Nhớ lại cảnh "lá rụng không chạm người" vừa rồi của Palmer, Bologo không khỏi sửng sốt, hỏi.
- Một chút may mắn.
Palmer nhướng mày. Nếu điều này có thể giải thích là do may mắn thì anh ta đơn giản chính là hiện thân của may mắn, nhưng làm sao một Người Ngưng Kết may mắn như vậy lại có thể sơ suất để bị tóm được.
Tuy nhiên, ngay sau đó, nụ cười trên mặt Palmer đờ ra. Tiếng kêu thảm thiết vang lên, một bông hoa máu nở ngay trên vai Palmer.
Hả?
Bologo cảnh giác nhìn xung quanh, anh đang tự hỏi làm sao họ có thể bị bắn khi đang nấp sau nơi ẩn nấp này được.
- Không sao, không sao.
Sắc mặt Palmer tái nhợt:
- Đạn nảy, bị đạn nảy trúng, không sao, tôi quen rồi.
- Hả? Anh nói cái gì?
Bologo không biết phải nói gì nữa.
- Trò đùa đến từ ma quỷ.
Palmer hít một hơi thật sâu:
- Một chút may mắn để giúp tôi có thể sống sót trong hiểm cảnh.
Palmer tiếp tục nói với một nụ cười gượng trên khuôn mặt tái nhợt:
- Và sau đó là rất nhiều xui xẻo để cảnh báo tôi rằng cái chết vẫn còn đang dõi theo tôi.
- Ý... anh là 'ban ân'?
Bologo chợt nhận ra điều gì đó. [Việc Palmer né được mọi viên đạn không thể gọi là may mắn, mà lúc đó trên người anh ta cũng không hiện lên một tia sáng nào, do đó chỉ có một kết luận duy nhất.]
[Ban ân.]
[Palmer Krex là một con nợ, Jeffrey đã nhắc tới điều này trong điện thoại.]
- Có vẻ như anh biết không ít nhỉ.
Palmer không nói gì thêm, sau đó thì nghe thấy tiếng tách tách. Anh ta nhìn thấy những viên đạn bị đẩy ra khỏi cơ thể của Bologo. Vùng da bị tổn thương bắt đầu lành lại, sau cùng một vài vệt máu trên quần áo của Bologo.
Cả hai nhìn nhau với ánh mắt rất lạ.
- Đây cũng là một ban ân?
- Ừm.
- Vận may của anh? Cũng là ban ân?
- Ừm.
Sau khi ngừng lại vài giây, Palmer phấn khích đến mức suýt ôm chầm lấy Bologo:
- Người anh em! Bảo sao tôi nhìn anh lại thấy thân thiết đến vậy? Hóa ra cả hai ta đều là những thằng cha xui xẻo thiếu nợ.
Cảm xúc của Palmer như bùng nổ, nếu không phải hoàn cảnh hiện tại không cho phép thì Bologo đoán rằng anh ta còn sẵn sàng kết bái huynh đệ với mình.
Bologo gật đầu đồng ý. Dù chưa biết năng lực cụ thể của "ban ân" của Palmer, nhưng với tình hình hiện tại thì Palmer sẽ không chết dễ dàng như vậy. Điều này khiến Bologo an tâm hơn rất nhiều.
Thật bất ngờ là Palmer cũng ý nghĩ hệt như Bologo.
- Vận may của tôi chỉ có thể bảo vệ bản thân chứ không thể bảo vệ người khác. Đôi khi vận rủi ập đến còn có thể giết chết người khác.
Palmer nói.
- Nhưng anh sẽ không chết dễ như vậy. Có vẻ như hai ta rất hợp nhau.
Palmer đưa tay ra một cách thân thiện, Bologo cũng đưa tay ra và bắt lấy nó.
- Ánh mắt, tôi nghi ngờ rằng điều kiện để năng lượng bí mật của hắn được kích hoạt là ánh mắt.
Bologo thì thầm trong lúc nhớ lại lần chạm trán với Noam và cuộc trò chuyện với Jeffrey.
Tất cả giống như một khẩu súng lục chết choc, ý chí của Người Ngưng Kết là cánh tay bóp cò, "ma trận giả kim" là khẩu súng, còn năng lượng bí mật là viên đạn được bắn ra từ "ma trận giả kim" do ý chí điều khiển.
"Bắn" như vậy thì yêu cầu nhắm chuẩn mục tiêu.
Vậy thì ánh mắt chính là đầu ngắm của năng lượng bí mật.
- Ý anh là chỉ cần bị hắn nhìn thấy là sẽ bị năng lượng bí mật của hắn đánh trúng, đúng không?
Palmer hỏi. Xung quanh có tiếng bước chân đang đến gần, không còn nhiều thời gian cho họ.
- Có thể nói là vậy... thời gian tiếp xúc quá ngắn nên tôi chỉ có thể phán đoán đến thế, mà cũng chỉ điều này mới có thể giải thích tại sao hắn lại cứ nhìn chằm chằm vào tôi.
Đối với chiến trường Bologo rất nhạy cảm. Trong trận chiến, đôi mắt rực lửa ấy vẫn luôn dõi theo anh, di chuyển cùng anh, cũng chính khi để ý đến đôi mắt đó thì Bologo mới cảm thấy cơn đau dữ dội ập đến trong tâm trí.
- Hắn cần một mục tiêu để kích hoạt năng lượng bí mật của mình, vậy nên hắn cần chúng ta ở trong tầm mắt của hắn mọi lúc?
Bologo nói với vẻ nghi ngờ, rồi kéo bộ quần áo rách nát ra để lấy dao ném và dao gấp nằm trong đó:
- Tôi có thể thử giết hắn.
- Anh chắc chứ?
- Tôi chắc.
Bologo nghiêm túc trả lời:
- Tôi chịu đau rất giỏi, và tôi cũng khá tự tin vào sức mạnh ý chí của mình.
“Quan trọng nhất là tôi sẽ không chết.” Tuy không nói ra câu này nhưng Bologo vẫn thì thầm ở trong lòng.
Palmer im lặng vài giây, sau đó một tay cầm súng trường, tay kia cầm con dao ném của Bologo.
- Đưa cho tôi tất cả dao ném... Tôi sẽ giải quyết những kẻ còn lại, anh chỉ việc xử lý tên Người Ngưng Kết.
- Được.
Không cần hỏi Palmer sẽ làm gì Bologo chỉ đơn giản là bỏ tất cả số dao ném xuống và đưa cho Palmer, sau đó đứng dậy với cây búa và con dao gấp.
-Tôi có thể chịu đau, nhưng không biết có thể chịu đến mức ngất xỉu hay không. Nếu bị đánh mạnh nhiều lần thì có lẽ tôi sẽ bắt đầu hôn mê... Tôi cần thời gian.
- Vậy thì tôi sẽ cố gắng hết sức để câu giờ cho anh và tạo cơ hội ám sát hắn.
Hiếm lắm mới thấy Palmer thu hồi nụ cười trên mặt, anh ta nắm chặt dao ném, nhớ lại bóng người cầm súng kia.
Bologo vốn định nói thêm gì đó, chẳng hạn như ‘Có thể tin tưởng anh hay không?’... [Bởi vì dù sao thì anh chàng Palmer này dường như có một ranh giới trung thành rất linh hoạt, không ai biết nếu như mình thất bại thì liệu anh ta có lại làm phản và đi đầu hàng kẻ địch một lần nữa hay không.]
Nhưng cuối cùng Bologo đã từ bỏ, không phải vì anh tin tưởng Palmer, mà là vì anh tin tưởng Jeffrey. Anh tin tưởng cái Biệt đội hành động chết tiệt này, và anh tin tưởng người cộng sự mà những người kia đã chọn cho bản thân.
Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là Bologo sẽ không chết.
Đây như thể là một trò chơi arcade đầy hoang đường, những người khác chỉ có một cơ hội duy nhất, nhưng Bologo lại có một núi tiền trong trò chơi, anh có thể quay trở lại vô số lần.
- Như vậy thì… bắt đầu đi!
Bologo hét lên và lao ra khỏi chỗ nấp một lần nữa.
(*): Nguyên văn là Kiếm tẩu thiên phong dân cờ bạc, cụm “Kiếm tẩu thiên phong” ngoài nói về kiếm thuật thì còn một nghĩa bóng là dùng những cách không theo thông lệ để giải quyết một vấn đề và đạt được chiến thắng đáng ngạc nhiên (theo Baike), nên mình đổi cả cụm luôn sang “cờ bạc bịp” cho dễ hiểu.