Nhà máy vốn sắp trở thành một đống đổ nát gần như đã sụp đổ hoàn toàn dưới sự bạo tàn của đám quái thú.
Tiếng chém, tiếng va đập vang lên không ngớt, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng chửi thề của ai đó – xem ra anh chàng này vẫn còn sống khỏe.
Quên nó đi, dù sao thì David không hề có ý định giết chết họ, hay nói cách khác gã căn bản không thể giết chết Bologo.
Lần đầu tiên Bologo "Trở Về Từ Cõi Chết", David đã nhận ra rất có thể mình vừa gặp phải một kẻ bất tử. [Không ngờ rằng Opus trông rộng lớn như vậy mà thực ra lại nhỏ đến thế, mình thế mà lại gặp được một kẻ chỉ tồn tại ở trong sách vở.]
David nở một nụ cười bất đắc dĩ, sau đó thì nôn ra một bãi máu lớn.
Elixir lỏng có thể được coi như một hòn đá triết gia dạng lỏng, hay là một "Linh hồn Hoàng Kim" dạng lỏng. David đã tiêm một lúc rất nhiều Elixer vào cơ thể mình để đổi lấy sức mạnh kinh khủng đến cỡ này.
Nhưng sức mạnh luôn đi kèm với cái giá.
Thể tích linh hồn của gã không thể chứa nổi sức mạnh lớn đến như vậy nên ma trận giả kim đang sụp đổ, khiến linh hồn của David cũng chết cùng theo. Đó là còn chưa kể đến chuyện hiện giờ David đang bị thương rất nặng, gã vẫn có thể duy trì tỉnh táo trong tình trạng mất máu hoàn toàn là nhờ vào nó.
Không biết là nên cảm ơn hay phàn nàn.
Lê từng bước mệt mỏi, David trở về văn phòng của mình dọc theo những bậc thang bị gãy. Xung quanh liên tục truyền đến những đợt rung chấn. Việc nơi này sụp xuống thành một đống đổ nát chỉ còn là vấn đề thời gian.
David hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ tỉnh táo, bởi gã còn có việc phải làm trước khi chết.
Ngồi xuống ghế làm việc, trước đây gã ngồi chỗ này trông vô cùng uy phong, nhưng giờ thì lại sắp chết rồi.
David không có cảm tưởng gì mà chỉ thì thầm cầu nguyện.
Nói ra thật nực cười, cuối cùng một người như gã vẫn sẽ cầu nguyện trước khi chết. Cho dù là thần linh hay ma quỷ, chỉ cần có người vươn tay ra là gã sẽ không ngần ngại nắm lấy.
Chỉ tiếc là không có bất cứ ai.
David bấm một dãy số quen thuộc và nhấc máy lên. Sau một hồi xẹt xẹt phát ra từ ống nghe, trong lúc David hoảng hốt chờ đợi, giọng nói ấy quen thuộc vang lên:
- David?
Ơn trời là đường dây điện thoại đã không bị đứt sau trận chiến khốc liệt vừa rồi.
- Yo, Kodling.
David cố khiến giọng của mình trở nên nhẹ nhõm hơn chút, rồi tiếp tục mà không đợi Kodling nói gì:
- Là một lính đánh thuê chuyên nghiệp, đáng lẽ ra tôi nên chiến đấu đến phút giây cuối cùng, dù có chết cũng phải vung ra nhát dao cuối cùng… giống như các hiệp sĩ trong truyện xưa, chết trên chiến trường.
- Nhưng tôi lại nghĩ, mình đã cống hiến cả đời cho công việc, cho nên trước khi chết không xứng với nghề một chút chắc không có vấn đề gì.
David nhìn về phía tấm kính cửa sổ vỡ nát trước mặt. Bóng tối đang vặn vẹo dữ dội sau đó, gã vốn có thể tiếp tục điều khiển đám quái thú bóng tối chiến đấu, cho dù không giết được Bologo thì chắc chắn vẫn có cơ hội đánh trọng thương Palmer.
Nhưng gã đã từ bỏ, cố gắng câu giờ hết mức để có thể đổi lấy cuộc gọi cuối cùng này.
- Đừng nói chuyện, Kodling, nghe cho kỹ đây.
Trò đùa kết thúc, David nghiêng đầu, ấn vào vết thương trên cổ. Vết thương xuyên qua đường hô hấp khiến giọng nói của gã nghe không rõ.
- Người của Cục Trật tự đã đến. Dường như cả hai đều là 'Học phái Thống Ngự'. Một người có thể điều khiển luồng không khí. Hắn thích giấu con dao ném vào trong luồng không khí lúc chiến đấu. Anh phải cần để ý. Người còn lại dường như có thể điều khiển được vật chất khi chạm vào, cụ thể hơn nữa thì tôi không biết, hiện tại tôi mất máu hơi nhiều, não bộ cũng hoạt động chậm lại.
David ho hai tiếng, nói tiếp:
- Quan trọng nhất là người thứ hai có vẻ như là một kẻ bất tử... Ít nhất là Bill đã không thể giết chết hắn. Anh biết nắm đấm của Bill rồi. Nếu gặp phải chúng, anh biết phải làm gì.
- Tiếp theo là hàng hóa đã bị tiêu hủy sạch, Bill cũng đã chết, tiếc quá, thằng cha này giờ không thể làm tài xế cho tôi được nữa, tuy nhiên may mà giờ tôi cũng sắp chết. Khi lượng Aether còn lại cháy hết thì hẳn tôi cũng sẽ ra đi. Không biết địa ngục có đường đua hay không, Bill đang đua, còn tôi thì ngồi cổ vũ ở ghế phụ.
David nói xong thì ngập ngừng một lúc. Gã rất muốn nói điều gì đó đầy cảm thán về cuộc đời của mình, nhưng khi chuẩn bị nói ra,
Gã chợt phát hiện rằng mình chẳng có gì ngoài ước mơ về một biệt thự lớn ở cao nguyên Nguồn Gió.
David đột nhiên cảm thấy bi ai. Trong những bộ phim mà gã xem, khi một số nhân vật chết đi thì họ sẽ nói ra một vài câu nói rung động lòng người, nhưng khi gã sắp chết thì trong đầu chỉ có mỗi giá nhà ở cao nguyên Nguồn Gió.
Cảm thán kiểu này thật vô nghĩa, không nên nói ra thì tốt hơn.
- Nghe cho kỹ những lời tiếp theo, Kodling.
Cẩn thận 'Ngạ Quỷ', hắn đã quyết định từ bỏ anh, nếu như không phải có chuyện ngày hôm nay thì người bị tập kích hẳn sẽ là anh. Hắn chuẩn bị tiết lộ mọi thông tin về anh để dùng làm mồi nhử che giấu cuộc rút lui này.
David nói bí mật ra một cách công khai.
- Sau đêm nay, mang Ginny rời khỏi Opus, người của Thanh kiếm bí mật của Đức Vua đã không thể tin tưởng được nữa, ngay từ đầu chúng ta đã là con tốt thí.
- Đúng rồi, còn khoản tiền tiết kiệm của tôi nữa, tất cả đều được gửi trong ngân hàng Liên hợp Rhine. Tên tài khoản là tên của tôi, còn mật khẩu, như anh biết, là ký hiệu âm nhạc của bản "Ode to Joy".
Đây là những gì họ đã học được khi còn đi học. David không có hứng thú với nghệ thuật nên lúc nào cũng chỉ nghĩ về cách kiếm tiền. Kodling thì lại rất yêu thích nó. Có lần thấy Kodling ngâm nga một dãy số, David mới tìm hiểu về nó.
- Điều tồi tệ nhất là sau khi kiếm được bao nhiêu tiền như thế, còn chưa kịp tiêu đã phải chết rồi.
- Nhưng mà, Kodling, dù sao đó cũng là tiền của tôi, nên nếu anh dùng nó thì tôi đề nghị nên tiêu nó vào một biệt thự ở cao nguyên Nguồn Gió, dù không phải là biệt thự cũng được, miễn anh sống ở đó là được rồi.
Đôi mắt vẩn đục nhớ lại quá khứ.
- Mẹ tôi nói với tôi trước khi chết rằng tôi thực ra được sinh ra ở cao nguyên Nguồn Gió. Lúc đó tôi vẫn còn quá nhỏ nên không nhớ gì cả. Bà đã ly hôn với cha tôi và đưa tôi rời khỏi đó.
Giọng David khựng lại.
- Tôi chưa từng đến cao nguyên Nguồn Gió... nhưng ít nhiều gì thì nó cũng coi như quê hương của tôi?
Giọng nói yếu dần. Không biết từ lúc nào, ánh sáng trên cơ thể David đã trở nên mờ nhạt, giống như một ngọn lửa đung đưa trước gió, gần như sắp tắt.
Ngâm nga bài hát, ánh mắt hung bạo dần yên tĩnh lại.
“3345, 5432...”
Ánh sáng trên ma trận giả kim đã hoàn toàn tắt, hai tay David yếu ớt rũ xuống, cái đầu tái nhợt lệch sang một bên, ống nghe rơi xuống đất phát ra âm thanh buồn tẻ.
Bóng tối vặn vẹo trong nhà máy tan biến, sau đó là một ngọn giáo sắt phóng nhanh, đâm xuyên qua mọi thứ, như thể hình phạt sấm sét giáng xuống đã tặng cho tòa nhà này một đòn cuối cùng.
Chẳng bao lâu, nhà máy hoàn toàn sụp đổ, vùi lấp mọi thứ trong đống đổ nát.
...
Tiếng hát nhỏ dần, sau đó là tiếng thút thít, rồi tất cả trở thành tiếng ồn ào của dòng điện như thể chưa từng tồn tại.
Kodling chậm rãi đặt điện thoại xuống với vẻ hoang mang hiện lên trong mắt... Không hiểu sao lúc này hắn lại cảm thấy không chân thực, như thể mọi thứ chỉ là một giấc mơ.
“David?”
Hắn thử gọi lại nhưng không có phản hồi.
Kodling ngồi thẫn thờ một lúc lâu.
Đây là một giấc mơ, một cơn ác mộng tồi tệ.
[Mình ngủ quên trong phòng thay đồ. Chỉ cần thức dậy, mọi thứ sẽ trở lại như cũ. Những gì mình vừa nghe thấy chỉ là một giấc chiêm bao. Khi mình tỉnh dậy, sẽ không có gì xảy ra. David vẫn đang trông coi nhà máy, còn mình chuẩn bị biểu diễn trên sân khấu.]
[Sau lời chào cảm ơn tối nay, tất cả sẽ bắt đầu sơ tán, mình sẽ mang Ginny và của cải rời khỏi thành phố này. Sau đó mìnhh và Ginny có thể mua một ngôi nhà nhỏ ở cao nguyên Nguồn Gió, thậm chí còn có thể làm hàng xóm với David, cuối cùng là điều hành một số công việc kinh doanh nhỏ, đủ để sống đến cuộc đời trong yên bình...]
Giọng nói khàn khàn phát ra từ cổ họng, đôi tay cứng đờ nắm lấy khuôn mặt của bản thân như thể đang kêu cứu.
Nhìn bản thân dưới lớp trang điểm sặc sỡ trong gương, Kodlign có một cảm giác lạ lẫm đến lạ thường, như thể người trong gương không phải là mình mà là một người nào đó vừa quen thuộc, lại vừa xa lạ.
Kéo thật mạnh, nhưng dù có mạnh đến đâu thì vẫn không thể kéo cái mặt nạ ra, như thể nó đã hòa vào khuôn mặt của bản thân, không thể tách rời.
Móng tay cắm sâu vào trong da thịt để lại những vết xước nhỏ. Máu trộn với sơn loang lổ trên má biến thành một hình thù kỳ dị.
"Ồ, đây không phải là mơ."
Kodling lẩm bẩm.
David đã chết, Bill đã chết, và Thanh kiếm bí mật của Đức Vua thì đang che giấu một âm mưu...
Kodling cảm thấy mình nên bi thương mới đúng, nhưng hắn lại không thể khóc được, thậm chí còn không có nổi một chút cảm xúc đau buồn.
Trống rỗng.
Lúc này, hắn không thể cảm nhận được gì, cả người như trở thành một cái vỏ rỗng tuếch, nội tạng và linh hồn trong đó đã biến mất từ lâu.
Tiếng chuông chói tai vang lên, nhưng nó lại không thể truyền đến tai Kodling bởi bây giờ hắn đã không thể nghe thấy gì.
Những lời cuối cùng trong cuộc đời David quanh quẩn không dứt trong tâm trí Kodling như một câu ma chú.
[Đây là những gì anh đã nói, giao tất cả cho anh sao? David?]
[Biện pháp đối phó của anh là đánh đổi mạng sống để lấy thông tin này rồi cảnh báo cho tôi? Nó cũng quá lạ đi.]
Kodling đột nhiên bật cười, nhưng lại không có chút vui sướng nào trên gương mặt.
Kodling không hiểu ý nghĩa cuộc điện thoại cuối cùng vừa rồi của David. [Anh ấy hẳn đã biết kế hoạch của Thanh kiếm bí mật của Đức Vua từ lâu, không biết chừng còn là một trong số chúng, thậm chí còn định nhìn mình chết đi.]
[Nhưng cuối cùng anh ấy lại báo cho mình chạy trốn, đây có phải là một hành động nhân ái tuyệt vời trước khi chết của ác nhân? Biết rằng bản thân sắp phải chết, chẳng bằng làm một vài chuyện tốt... như cứu vớt một ác nhân khác?]
Kodling còn cười sung sướng hơn nữa, hắn không cảm thấy David là người như vậy. David là một kẻ máu lạnh và điên rồ. Hắn sinh ra đã là một lính đánh thuê đúng tiêu chuẩn.
[Có lẽ David chưa bao giờ nghĩ đến việc giết mình, anh ấy trước giờ luôn là một kẻ nham hiểm, David hẳn phải còn một kế hoạch nào đó...]
Kodling nghĩ mãi cũng không ra.
Nhưng David đã chết, không còn ai có thể trả lời những điều này.
Sau khi kí ức bắt đầu vơi dần, Kodling chợt nhận ra đã lâu không gặp David. Không biết từ bao giờ, thứ liên lạc duy nhất giữa hai người chỉ là chiếc điện thoại. Vào khoảnh khắc không ai ngờ tới, David cứ đơn giản mà chết đi như vậy thôi.
Cứ như vậy... mà chết đi.
"Kodling!"
Tiếng hét truyền đến, Kodling không đáp lại cho đến khi ai đó đập mạnh vào vai hắn và lôi Kodling ra khỏi màn suy tưởng điên rồ kia.
Bray lay người Kodling và nói:
- Anh không nghe thấy tiếng chuông sao? Buổi biểu diễn sắp bắt đầu.
- Buổi biểu diễn? Đúng, tôi vẫn còn một buổi biểu diễn.
Kodling lẩm bẩm một mình.
- Anh... vẫn còn ổn? Đây là đồ trang điểm mới sao?
Bray nhận thấy trạng thái tinh thần của Kodling có gì đó không ổn, nhưng theo những gì anh ta biết thì dường như đám nghệ sĩ này đều như vậy, cứ chốc lát lại lộ ra trạng thái như say xỉn.
Khi nhìn lại gương mặt của Kodling, Bray lầm tưởng những vết máu trên má là do trang điểm, chúng rất bắt mắt và dính vào trên mặt tạo cho người ta một cảm giác ma mị đến khó tả.
- Không có gì, tôi không sao, tôi rất ổn.
Kodling chậm rãi đứng dậy, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
“Tôi vẫn còn một buổi biểu diễn.”
(P/S: Bản Ode to Joy của Beethoven: 3345 5432 1123 322 3345 5432 1123 211. Vào cài đặt cuộc gọi, cài đặt âm quay số, chọn piano cho bạn nào muốn thử.)