Mục lục
Món Nợ Bất Tận
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Đây là nấc thang của thế giới siêu phàm, là chuỗi thức ăn tàn khốc, là cường quyền so với cường quyền, là dao kiếm so với dao kiếm.

Jeffrey buông quân cờ trong tay ra để nó rơi tự do xuống. Quân cờ nảy lên, rơi xuống, rồi va vào những quân cờ khác khiến chúng văng ra và lăn đi khắp nơi.

Bologo không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào bàn cờ. Không biết anh đang suy nghĩ điều gì mà tay lại nắm chặt quân Tốt, ngón tay chà xát mạnh tới mức suýt chút nữa bóp nát nó.

Quân cờ đứng cô độc trên một ô, sau đó tiến lên phía trước, không còn đường quay về, hoặc là chết trên đường đi, hoặc là đến hàng cuối và hoàn thành sứ mệnh “phong cấp” thiêng liêng.

- Bologo, cho dù có tin tức mới về 'Người Nghiện' hay không thì khi nào nghi thức cấy ‘ma trận giả kim’ bắt đầu tôi sẽ thông báo cho anh.

Jeffrey đã sắp xếp xong xuôi mọi việc còn lại, anh ta tiếp tục:

- Trước mắt đã không còn nhiệm vụ nào để giao cho anh. Anh cũng nên về nhà nghỉ ngơi, thư giãn và giữ bản thân ở trạng thái tốt nhất, điều này sẽ giúp nâng cao tỷ lệ thành công trong nghi thức cấy ‘ma trận giả kim’.

Bologo nhướng mắt, liếc Jeffrey, rồi đặt quân Tốt trong tay xuống và thở một hơi dài:

- Anh nói đúng, nóng vội sẽ chỉ gây ra lo lắng, có lẽ tôi thực sự cần nghỉ ngơi.

[Những Người Ngưng Kết như Noam Ward chỉ là bước khởi đầu trên nấc thang siêu phàm này, nấc thang đầu tiên và cũng là khiêm tốn nhất, nhỏ bé nhất, mà hiện giờ mình thậm chí còn chưa leo lên nấc thang đó.]

Không ai biết được điều gì đang ẩn chứa trong bóng tối của Opus. Bologo vẫn còn nhớ như in những gì mình đã được nghe trước đây, Cục Trật tự cũng có những thế lực thù địch, chúng không thiếu Người Ngưng Kết, và trước khi Bologo thực sự chạm trán thì còn lâu mới biết được cấp bậc của chúng.

Thế giới này rộng lớn hơn tưởng tượng hàng chục triệu lần, hiện giờ Bologo vẫn còn rất yếu ớt.

- À, đúng rồi, còn một việc nữa.

Jeffrey đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó.

- Việc gì?

- Còn nhớ chuyện liên quan đến 'mảnh vụn linh hồn' mà anh đã hỏi tôi lúc trước không? Lúc đấy anh chưa biết đến sự tồn tại của Người Ngưng Kết nên tôi không nói nhiều, nhưng hiện tại thì có thể có một khả năng khác.

Nghe thấy Jeffrey nói vậy, Bologo cẩn thận lắng nghe. "Trở Về Từ Cõi Chết" đã có nguồn gốc rõ ràng, nhưng Bologo vẫn chưa rõ nguyên lý của khả năng hấp thụ những mảnh vụn bí ẩn này.

- Anh có biết 'Aether' không?

Jeffrey nói ra một từ rất lạ lẫm.

Bologo lắc đầu. Thấy vậy, Jeffrey tiếp tục:

- Thứ này được đề cập đến bởi các nhà giả kim. Thuở ban đầu, họ tin rằng mọi thứ trên thế giới đều được cấu tạo từ bốn nguyên tố: đất, nước, gió và lửa.

- Nhưng sau này, đi kèm với sự phát triển của thuật giả kim, có người đã đề xuất giả thuyết về một nguyên tố mới. Người ta tin rằng ngoài bốn nguyên tố trên, phải có một nguyên tố siêu việt tất cả.

- Nguyên tố đó được gọi là Aether; Aether được cho là sức mạnh đến từ 'Nguồn Bí Mật'.

- 'Nguồn Bí Mật'…

Bologo thì thầm. 'Nguồn Bí Mật' thần thánh, cội nguồn của mọi sức mạnh bí ẩn, điểm tận cùng của chân lý.

- Aether là một sức mạnh có thật, chưa được biết đến, có khắp trên thế giới và là năng lượng để 'ma trận giả kim' vận hành. Việc Người Ngưng Kết giải phóng 'năng lượng bí mật' đòi hỏi phải có thứ gọi là Aether này, và một số nhà giả kim còn tin rằng thứ tạo nên linh hồn chính là Aether.

- Linh hồn chính là Aether tinh khiết nhất.

- Mảnh vụn linh hồn chính là một loại Aether tinh khiết.

Bologo nhỏ giọng nói.

- Đúng, nhưng đây chỉ là lý thuyết, linh hồn rất bí ẩn và khó đoán, chứ đừng nói đến những mảnh vụn linh hồn còn khó quan sát hơn kia. Hiện tại, tất cả những kiến thức này đều đến từ bài luận của một số nhà giả kim, còn sự thật ra làm sao thì không ai rõ.

Jeffrey giải thích:

- Tôi thấy anh rất quan tâm đến nó nên mới đi tìm hiểu thử. Nếu anh muốn biết thêm thì có thể đến thư viện của Cục Trật tự để mượn "Linh Hồn Học" và "Lý Thuyết Aether", nhưng tôi cảm thấy nó có vẻ khá là khó đọc đối với anh.

Aether.

Bologo nhớ lại cảm giác kỳ lạ vô cớ khi sử dụng "chìa khóa mê cung" trước đây, cũng như khi sức mạnh của cây búa xung chấn kích hoạt, và cả khi Noam giải phóng "năng lượng bí mật"...

Những cảm giác kỳ lạ ấy đều bắt nguồn từ Aether.

- Aether là một sức mạnh rất tiện lợi, một Người Ngưng Kết có thể thoát ly khỏi "năng lượng bí mật" để điều khiển Aether, từ đó học được nhiều kỹ năng được gọi là "kỹ năng cực hạn".

Jeffrey nhìn Bologo đầy mong đợi:

- Tôi thấy anh rất có tiềm năng, học các kỹ năng cực hạn sẽ cực kỳ nhanh chóng.

- Kỹ năng cực hạn? Đó là gì?

Bologo có một cảm giác kỳ quái, ngay sau đó anh đã nhận được câu trả lời.

- Aether là một nguồn sức mạnh cực kỳ tiện lợi, ngoài việc thúc đẩy 'năng lượng bí mật' thì một số người có thể trực tiếp điều khiển Aether.

-Ví dụ như nạp Aether vào cơ thể và tăng sức mạnh của bản thân. Kỹ năng cực hạn này được gọi là 'Khuếch Đại'. Ngoài 'Aether – Khuếch Đại', còn có nhiều kỹ năng cực hạn khác, nhưng mỗi kỹ năng cực hạn đều rất khó để học. Người Ngưng Kết có thể thành thạo một kỹ năng cực hạn cũng đã giỏi rồi.

Những lời của Jeffrey ngay lập tức đập tan sự bối rối của Bologo. Anh có gắng kìm nén tâm trạng kích động để giữ bình tĩnh.

- Nhưng mà nói với anh mấy chuyện này còn hơi sớm, về sau anh còn rất nhiều thời gian để tìm hiểu chúng.

Jeffrey không giải thích chi tiết, cũng không nói về những kỹ năng cực hạn còn lại.

Bologo gật đầu, anh đã có đủ thông tin mình muốn.

- Nhưng... Jeffrey, việc cấy 'ma trận giả kim' hẳn phải là một công nghệ phức tạp, đòi hỏi sự tích lũy kiến thức thâm sâu, cũng như nguồn tài nguyên khổng lồ. Cục Trật tự có đủ nguồn lực để duy trì việc này, nhưng Noam Ward, một kẻ phải liếm máu để kiếm sống tại Ngã Ba Vô Định thì nhận được 'ma trận giả kim' từ đâu?

Bologo bày tỏ nghi ngờ trong lòng.

- Công nghệ này không thuộc độc quyền của Cục Trật tự. Anh phải biết rằng trên đời này không bao giờ thiếu những kẻ cuồng tín tri thức. Tôi đoán tên này đã được 'Hội Tu sĩ Chân Lý' giúp cấy 'ma trận giả kim' vào.

- Hội Tu sĩ Chân Lý?

Thấy một từ mới lạ, Bologo lập tức hỏi.

- Một tổ chức bao gồm... một nhóm các nhà giả kim đầu óc hơi có vấn đề. Theo lý thuyết thì tất cả mọi người đều thích 'học giả' – những người có kiến thức phong phú và kiến giải của riêng mình, nhưng nhà giả kim của Hội Tu sĩ Chân Lý thì lại là một đám vô cùng cực đoan.

- Họ theo đuổi chân lý về "Nguồn Bí Mật", coi "Nguồn Bí Mật" như một vị thần, coi mình như những tín đồ, thành lập một tổ chức giống như một giáo phái.

Jeffrey châm chọc:

- Những học giả vốn nên đập tan sự ngu dốt, nhưng cuối cùng lại rơi vào ngu dốt vì sự cuồng tín với chân lý.

- Họ là tổ chức thù địch của Cục Trật tự?

Bologo ngập ngừng hỏi.

- Vẫn chưa đến mức đó. Ở cấp độ của Cục Trật tự thì họ là một tổ chức trung lập, mặc dù đôi khi cũng sẽ gây rắc rối và bước sang trạng thái thù địch nhất thời... khi là kẻ địch thì chưa đến mức không đội trời chung, thậm chí đôi lúc còn hợp tác với chúng ta.

Jeffrey nhớ lại vài chuyện liên quan đến Hội tu sĩ Chân Lý. Bởi vì nghiêng về trung lập nên số lần anh ta giao tiếp với tổ chức này có thể đếm trên đầu ngón tay. Tuy nhiên, trên một góc độ nào đó thì một phần rắc rối của Jeffrey là do đám cuồng tín này gây ra.

- Đám người này bất chấp mọi quy tắc để theo đuổi ‘Nguồn Bí Mật’. Vì lý do này, chỉ cần có tiền, họ sẽ cấy 'ma trận giả kim' cho bất cứ ai. Đương nhiên, những 'ma trận giả kim' đó phần lớn đều là thí nghiệm của họ mà thôi.

Jeffrey nghiến răng:

- Vừa kiếm tiền vừa làm thí nghiệm, đúng là một món hời.

- Có thể nói hầu hết những Người Ngưng Kết không được ghi chép lại vào tài liệu lưu trữ đều do mấy tên thần kinh này tạo ra, chẳng hạn như Noam Ward.

Jeffrey nói tiếp:

- Tuy nhiên, điều kinh tởm nhất ở những kẻ này không phải chỉ là việc tạo ra những Người Ngưng Kết và khiến thế giới siêu phàm hỗn loạn, mà còn là sự bất chấp tất cả để theo đuổi ‘Nguồn Bí Mật’của chúng.

- Bất chấp mọi thủ đoạn, bất kể mọi cái giá.

- Nhiều người đã mất mạng trong các thí nghiệm của chúng, cũng như vô số thảm họa siêu phàm gây ra bởi thí nghiệm mất kiểm soát, còn cả những người tình cờ sống sót sau thí nghiệm nhưng lại trở thành quái vật, tôi không biết phải gọi đây là một tổ chức như thế nào…

- Nghe thật kinh khủng...

Bologo lẩm bẩm. Anh đã tưởng tượng ra cảnh tượng đó trong đầu, một nhóm học giả điên cuồng, tham lam, thèm khát tri thức, thậm chí lòng tham này còn khiến họ mất dần nhân tính.

“Đây là một sự hy sinh cần thiết để tiến tới chân lý và tìm ra ‘Nguồn Bí Mật’... – những kẻ đó luôn sử dụng câu này để biện minh cho mình.”

Giọng của Jeffrey chứa đầy sự ghê tởm và căm ghét. Những tổ chức điên cuồng như Hội tu sĩ Chân Lý trời sinh đã đứng ở phía đối lập với Cục Trật tự.

Bologo nói:

- Nhưng Cục Trật tự không hề tiêu diệt sạch tổ chức này.

- Bởi vì... đôi khi phải thừa nhận rằng đám mất trí này thực sự lại có thể mang lại kinh ngạc cho chúng ta. Do đó mà Cục Trật tự đã đạt được một hiệp nghị với chúng để duy trì tình trạng hiện tại.

Jeffrey nói với vẻ bất đắc dĩ. Tuy anh ta rất ghét nhưng không thể không thừa nhận đôi khi họ thực sự cần đám người đó, đúng là những kẻ khiến người ta vừa yêu vừa ghét.

- Đương nhiên, nếu như Hội Tu sĩ Chân Lý có khả năng mất kiểm soát thì chúng ta sẽ ra tay không chút do dự, không chút thương tiếc.

Jeffrey bật ra một tiếng cười đáng sợ. Cục Trật tự có thể cho phép Hội Tu sĩ Chân Lý tồn tại bởi vì Cục Trật tự có sức mạnh tuyệt đối, sức mạnh tuyệt đối mang lại cường quyền, cũng như sự tự tin và bình tĩnh tuyệt đối.

Sau khi nói xong điều này, Jeffrey đột nhiên nhìn chằm chằm vào Bologo như thể đang suy ngẫm về điều gì đó:

- Bologo, không có việc gì phải làm khi được nghỉ đúng không?

- Đúng, có chuyện gì vậy?

Đúng vậy, khi không làm việc, cuộc sống của Bologo chỉ đơn giản là đứng dậy khỏi giường, nghịch sa bàn chiến tranh một lúc và nghe bản nhạc yêu thích của mình.

Ngay chính Bologo cũng cảm thấy như thế có hơi buồn chán. Ngày xưa là do kỳ quan sát, có khả năng sẽ bị tống trở lại ngục tối nên anh không có tâm trạng nghĩ đến những chuyện này. Cộng thêm cái chết của Adele khiến trái tim vốn đã bồn chồn của anh càng trở nên dữ dội hơn.

- Anh nên tìm một vài sở thích, chẳng hạn như nuôi một con thú cưng, nó sẽ giúp ích cho tinh thần rất nhiều.

Jeffrey nói.

Nói đến chuyện này, Bologo hơi sững lại. Anh nhớ rằng Adele cũng đã nói điều tương tự với mình.

“Thú cưng...” Bologo nhỏ giọng lẩm bẩm. Giọng nói nhân hậu ấy vọng ra từ ký ức:

- Bologo, đã tính đến việc nuôi một con thú cưng hay gì đó chưa?

Trong trí nhớ, đó là một buổi chiều âm u, khi mà Bologo vẫn chưa dọn ra khỏi chiếc sofa ở nhà Adele.

- Thú cưng? Chưa từng nghĩ tới.

Bologo nằm trên ghế sofa nhìn Adele bước ra từ bếp. Tuy đã cao tuổi, nhưng Bologo vẫn thường quên mất Adele là một bà già bởi quãng thời gian tươi đẹp như còn sống mãi trên bà.

- Tôi nghĩ anh nên nuôi thứ gì đó.

Adele ngồi xuống cạnh Bologo và nhẹ nhàng xoa đầu anh:

- Dù là mèo, chó, chuột hay gì đó thì anh luôn cần một vài vật sống để khiến cuộc sống trầm lắng của mình có chút sức sống, đúng không nào?

- Tôi nghĩ đời sống của mình vẫn còn khá sống động đấy, tôi chính là một vật sống sờ sờ đây.

Bologo nói.

- Anh không phải. Dù đói hay no, dù là gì thí đó cũng là việc của chính anh... anh cần phải có một thứ gì đó để quan tâm, một sinh mệnh nhỏ bé cần anh chăm sóc.

“Cần quan tâm, cần chăm sóc...” Bước ra khỏi trí nhớ, Bologo khá ngạc nhiên, chẳng ngờ chưa được bao lâu mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Anh không thể nhớ rõ những gì mình đã nói với Adele vào thời điểm đó, nhưng anh nhớ là khi ấy, anh vẫn còn đang lo về cuộc sống thăng trầm – không biết liệu có giữ được sự tự do này không, hay lại bị tống vào ngục tối – bởi vậy mà Bologo không để tâm nhiều tới chuyện nuôi thú cưng cho lắm.

- Tôi nghĩ mình rất khỏe mạnh trên phương diện tinh thần. Nếu không thì tôi đã sớm phát điên trong ngục tối rồi... Về phần thú cưng, tôi sẽ cân nhắc.

Bologo cảm thấy đây không phải là vấn đề.

Jeffrey nhất thời không biết nói gì. Bologo không mắc bệnh gì sao? Nhìn thì có vẻ không có, một người rất bình thường, có thể giao tiếp, nhưng thực sự đầu óc Bologo không có vấn đề? Jeffrey rất nghi ngờ về điều đó.

[Như thể đã ở trong bệnh viện tâm thần một thời gian dài, Bologo vốn đã hơi điên điên, nhưng anh ta lại hoàn toàn không nhận ra điều đó, và coi sự "bất thường" này là "bình thường".]

Jeffrey đã hiểu rõ điều này qua quãng thời gian làm việc chung, cho nên mới luôn cố can thiệp vào Bologo, dù là vô tình hay cố ý. Anh ta không mong Bologo có thể khỏi hẳn, nhưng ít nhất không để tình hình trở nên tồi tệ hơn, và cố gắng giống người bình thường nhất có thể, dù là kiểu cách ăn mặc hay trạng thái tinh thần.

Sau khi bối rối ho hai lần, Jeffrey mò vào túi, lấy ra một tấm vé và đưa cho Bologo:

- Anh nên tìm một ít việc mà làm, gặp gỡ một vài người lạ chẳng hạn... xem một vở kịch, anh thấy thế nào?

Bologo nhận lấy chiếc vé. Nó là vé vào cửa rạp hát, trên đó có in thời gian và địa điểm, cũng như chương trình sẽ biểu diễn.

- Ừm... cám ơn.

Bologo không từ chối lòng tốt của Jeffrey, cất chiếc vé đi.

Thực ra, Bologo cảm thấy mình không cần phải nghỉ ngơi, khả năng bất tử giúp anh kiên cường như một người sắt, một thân thể sắt đá cộng thêm một ý chí sắt đá.

Bologo cảm thấy như này rất tuyệt, nhưng anh cũng hiểu mình mình năng động như vậy sẽ khó tránh khỏi khiến Jeffrey lo lắng. [Do đó chẳng bằng nghe lời anh ta, thả lỏng một thời gian. Đây không phải vì mình, mà là để cho những người xung quanh yên tâm.]

- Nói thật tôi rất thích đoàn kịch này. Nếu mấy ngày này không phải đi làm thêm giờ thì tôi đã không tặng nó cho anh đâu.

Jeffrey nói thêm.

- Vậy... tôi về nhé?

- Về đi! Về đi!

Jeffrey đuổi Bologo. Bologo đứng dậy đi gần tới cửa, chuẩn bị mở cửa rời đi nhưng lại quay người lại:

- Đúng rồi, Jeffrey, lúc tôi tóm được Noam còn lấy được vài chai thuốc không biết tên cùng với mấy hòn đá triết gia, những thứ này các anh xử lý như nào.

Anh hỏi.

Jeffrey hiểu ý của Bologo nên đáp lại:

- Thuốc sẽ có những chuyên gia đến kiểm tra thành phần của nó. Điều này cũng tương tự với hòn đá triết gia, bọn tôi sẽ giao nó cho các nhà giả kim, để họ khôi phục những hòn đá triết gia về lại 'Linh hồn Hoàng Kim'. Tôi sẽ nhắc họ để ý tới linh hồn trong đó, nếu có linh hồn của Adele tôi sẽ báo cho anh.

Nghe được câu trả lời chắc chắn như này, Bologo khẽ gật đầu. Anh nhìn bàn cờ, cầm quân Tốt đen lên và giữ nó trong tay.

- Tôi về đây.

Bologo nói, rồi vẫy tay chào tạm biệt Jeffrey và rời đi mà không đợi Jeffrey nói thêm gì.

Hành trình trở về có vẻ hơi dài, không có "chìa khóa mê cung", mỗi lần về nhà từ Cục Trật tự đều là một chặng đường xa xôi. Bologo hạ quyết tâm về sau phải kiếm một chiếc "chìa khóa mê cung", hoặc là chuyển đến Quận Lingna, con đường đi làm chết tiệt này đúng là một cực hình.

Đi trên con phố dẫn vào ga, có lẽ vì mùa đông sắp tới mà có thể cảm nhận rõ cái lạnh vào ban đêm, vài chiếc lá héo rũ lác đác trên cây khô phát ra tiếng lộp độp.

Tay Bologo sỏ vào túi quần, bàn tay vẫn nắm chặt quân Tốt ấy.

Anh đang nghĩ về một điều gì đó, một điều mà chính Bologo cũng không biết nên diễn tả như thế nào.

Bologo cảm thấy việc sử dụng cờ vua để đặt tên cho cấp bậc siêu phàm này không phải là vì lý do tương đồng, mà nó phải có một ý nghĩa sâu sắc hơn.

Như thể là trực giác.

Dù là "Người Ngưng Kết" thấp hèn hay "Người Vinh Quang" cao quý, tất cả những quân cờ này đều là một bộ phận của bàn cờ từ đầu đến cuối...

Như vậy liệu có hay không một khả năng, rằng bên ngoài bàn cờ rộng lớn này, có thứ gì đó đang quan sát bàn cờ, đó là những người chơi cờ ẩn trong bóng tối từ hàng ngàn năm trước, thậm chí xa xưa hơn nữa. Họ đã đánh cờ, và cuộc tranh chấp này đến nay vẫn chưa kết thúc.

Tiếng bước chân của Bologo ngừng lại, một cảm giác lạnh lẽo bùng lên từ sâu trong linh hồn, lan ra từ tim, chạy dọc theo máu đi khắp cơ thể.

Hít một hơi thật sâu, phun ra làn sương trắng, Bologo ngừng suy nghĩ và bước thẳng vào bóng tối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK