Mục lục
Món Nợ Bất Tận
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bầu trời Opus vẫn luôn u ám như thế, cho dù mặt trời có lặn cũng chỉ tô thêm cho mảng trời u ám này chút ánh sáng màu cam, tựa như một ngọn lửa đang bùng cháy trong áng mây.

Bologo không vội về phòng mà ngồi trên bậc thang dưới nhà, khuỵu gối, ngửa đầu nhìn bầu trời.

Anh nhớ hồi nhỏ mình cũng y như thế, khi buồn sẽ ngơ ngác nhìn lên bầu trời trên cánh đồng cỏ gần nhà cho đến khi màn đêm buông xuống.

Bologo rất thích cảm giác đó, bởi khi ấy trái tim đang bồn chồn của anh sẽ được xoa dịu bởi làn gió tươi mát.

Tiếc rằng đây là Opus chứ không phải là cánh đồng cỏ quen thuộc ấy. Khắp nơi đều là tiếng máy móc gầm rú, kèm với từng làn khói bốc lên, lan rộng, nhuộm mờ những ánh đèn nhòe nhoẹt.

Bologo không thể bình tĩnh lại bởi những ký ức về quá khứ cứ lởn vởn trong tâm trí anh.

Bologo bắt đầu hiểu việc Kodling nói câu chuyện của vở kịch là dựa trên cuộc đời của chính hắn. Giờ thì xem ra hắn không nói dối, chỉ là không nói toàn bộ sự thật.

Nhớ lại cuộc nói chuyện trước đó với Kodling, Bologo bắt đầu tò mò không biết Kodling đang nghĩ gì…

Anh còn nhớ rõ những gì Kodling đã từng nói.

“Mặc dù thần không tồn tại nhưng ác nhân hẳn cũng khát khao điều đó, khát khao khoảnh khắc mà sự trừng phạt giáng xuống.” “Để đến cuối đời, cuối cùng cũng có thể ngừng chạy trốn và bình thản đón nhận khoảnh khắc yên bình xuất hiện.”

Bologo đang hoài nghi liệu những lời đó của Kodling có phải là thật lòng hay không? Hay đó chỉ là một trong số rất nhiều lớp hóa trang của hắn? Bologo hiểu việc mỗi một diễn viên đều là một bậc thầy về hóa trang, bởi vì suy cho cùng, nghề của họ là trở thành một người khác để đánh lừa khán giả nhập tâm vào câu chuyện.

[Quên nó đi.] Bologo nghĩ. Cho dù Kodling có nói thật hay dối thì vẫn không thể thay đổi kết quả của những chuyện đã xảy ra rồi.

Một số việc đã được định sẵn ngay từ đầu.

Nếu đó là thật thì việc mang lại yên bình cho hắn sẽ do chính tay Bologo làm, còn nếu đó là lời nói dối thì Bologo sẽ trừng phạt tất cả.

Bologo xưa nay luôn như vậy, anh sẽ không bỏ qua bất kỳ cái tên nào trên danh sách.

- Bologo?

Một giọng nói ngập ngừng vang lên từ phía trước. Bologo thoát khỏi dòng suy nghĩ và nhìn vào người đang đứng ngay trước mặt mình.

Một người mà Bologo không bao giờ ngờ đến lại xuất hiện trước mặt anh. Đó là một người có mái tóc bạc trắng, khuôn mặt có nhiều nếp nhăn. Nhưng từ khuôn mặt già nua ấy Bologo vẫn có thể cảm nhận được một chút gì đó quen thuộc, giống như hình bóng của ai đó đã khắc sâu vào tâm trí anh.

- Lawson?

Dù ở trong tình huống nào thì Bologo cũng không bao giờ ngờ đến mình lại có thể nhìn thấy Lawson ở đây, chứ đừng nói hôm nay còn xảy ra chuyện lớn như vậy.

Anh hơi ái ngại nhìn Lawson một lúc. Mặc dù Lawson không biết gì nhưng cảm giác tội lỗi không tên vẫn dâng lên trong lòng Bologo, cào xé trái tim anh bằng những móng vuốt sắc nhọn.

- Haha, bất ngờ không? Bologo?

Lawson đang xách một chiếc vali trông có vẻ khá nặng trên tay, dường như trong đó chứa rất nhiều thứ.

Nhìn Bologo và tòa nhà phía sau, Lawson mỉm cười:

- Nơi này của anh đúng là khó tìm.

- Quận Shenbei là vậy. Cảm giác không khác mấy so với vùng ngoại ô.

Bologo đứng lên, cố lộ ra một nụ cười:

- Sao anh lại tới đây.

- Đưa cho anh vài thứ. Sau khi mẹ qua đời, bọn tôi đã phân loại rất nhiều đồ đạc của bà ấy. Mọi người không biết phải làm gì với những thứ này nên vốn định vứt chúng đi.

Lawson đặt chiếc vali xuống trước mặt và nhớ lại ánh mắt giận dữ của Bologo trong đầu:

- Tôi còn nhớ rõ khi đó anh rất tức giận, ngoài ra còn nói, nếu như vứt những thứ thuộc về bà ấy đi thì chẳng khác nào bà ấy lại chết thêm một lần nữa... Vì vậy tôi đã dành rất nhiều thời gian để phân loại chúng, đồng thời tìm được một số thứ mà bà ấy muốn để lại cho anh.

- Để lại cho tôi?

Bologo không biết phải làm sao.

- Đúng, đúng vậy, để lại cho anh.

Lawson ngập ngừng, nhưng vẫn khẳng định:

- Mặc dù mẹ không để lại di chúc gì nhưng tôi nghĩ nó hẳn được để lại cho anh. Nếu tôi giữ lại thì chắc bà ấy sẽ rất tức giận.

Mặc dù nghe không hiểu những gì Lawson nói nhưng Bologo không chần chừ, nhận lấy chiếc vali. Nó còn nặng hơn so với anh nghĩ, cứ như thể bên trong đựng một thế giới khác vậy.

- Muốn vào nhà ngồi một lúc không?

Bologo hỏi.

- Không, tôi đang vội, tôi sẽ rời khỏi Opus trong tối nay.

Lawson nói.

- Rời khỏi... Opus?

- Đúng, tôi đã muốn rời xa khỏi thành phố này từ lâu. Mấy đứa con của tôi sống ở nơi khác, nhưng mẹ lại không muốn đi. Vì vậy tôi mới ở đây với bà cho đến giây phút cuối cùng. Giờ mẹ đã mất, nơi này cũng không còn gì níu kéo tôi nữa.

Lawson bình tĩnh nói.

- Nhưng đừng lo, mỗi năm tôi đều sẽ quay về để thăm mẹ. Sau đó ta có thể gặp gỡ và tâm sự về cuộc sống gần đây.

- Ừm... thế thì tốt.

Bologo không biết phải nói gì. Ngay từ đầu anh đã không biết nên đối mặt với Lawson như nào bởi có quá nhiều chuyện anh không biết phải giải thích ra sao.

- Anh trông có vẻ khá tệ, gặp phải chuyện gì phiền lòng à?

Lawson cẩn thận quan sát Bologo thì thấy trạng thái tinh thần của anh hơi không ổn cho lắm.

- Vẫn ổn, không có gì.

Bologo thuận miệng đáp.

Thấy vậy Lawson không tiện hỏi thêm. Cuộc trò chuyện giữa hai người rơi vào khoảng lặng. Lawson đảo mắt nhìn quanh, do dự hồi lâu mới nói:

- Thực sự xin lỗi, Bologo.

- Hả? Sao vậy?

- Tôi phải thừa nhận rằng trước đây mình đã có thành kiến với anh. Tôi cứ tưởng anh là một tên tiểu nhân có âm mưu gì đó. Tôi đã thấy quá nhiều người như vậy.

Ánh mắt của Lawson hướng về chiếc vali. Những thứ bên trong đó đã thay đổi nhận thức và khiến Lawson rất sốc.

- Thật khó để có thể thừa nhận sai lầm của mình, nhưng sau suy nghĩ một lúc lâu, tôi vẫn cho rằng phải tới gặp để đưa cho anh những thứ này. Chuyện này rất quan trọng, ít nhất mẹ cho rằng nó rất quan trọng.

Nhìn vào cặp mắt màu xanh lam ấy, Lawson cảm thấy rất áp lực. Áp lực đến từ nội tâm, Lawson có thể coi như một ông già đã trải qua đủ thứ trên đời, nhưng giây phút này, khi đối mặt với Bologo, anh ta lại cảm thấy mình như một đứa trẻ chưa biết gì về thế giới.

- Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với anh, Bologo.

Bây giờ, khi nhớ lại những điều đã thấy, Lawson cảm thấy hơi hoảng sợ. Lúc đó Lawson còn định gọi cảnh sát, nhưng khi ngẫm lại thì không biết nên nói gì khi gọi cảnh sát đây? [Mình đã nhìn thấy một con quái vật, nhưng ai sẽ tin vào điều đó?]

Lawson buộc bản thân phải bình tĩnh. Anh ta đã xem hết những thứ mà Adele để lại trong bất an, đồng thời cũng đưa ra lựa chọn dựa theo nội dung trong đó.

- Tôi thực sự giật mình khi nhìn thấy những thứ đó.

Lawson cười chua chát:

- Thật lòng tôi không biết phải đối mặt với anh như nào. Tôi không biết anh rốt cuộc là gì, là người? Hay quái vật.

Bologo hiểu Lawson đang nói về điều gì nên trả lời một cách bình tĩnh:

- Là người, ít nhất tôi cho rằng mình là một con người.

Lawson không dám đưa ra nhận xét về chuyện này nên bỏ qua nó và tiếp tục:

- Tuy nhiên dù anh có là gì thì mẹ vẫn lựa chọn đón nhận anh. Mẹ là người như vậy, muốn dùng lòng tốt để sưởi ấm tất cả những mảnh đời đau khổ.

- Tôi nghĩ nếu mẹ còn sống thì bà vẫn sẽ làm điều này, còn tôi thì luôn luôn làm theo phương hướng của bà.

Lawson duỗi tay, đứng đờ ra một lúc, nhưng cuối cùng vẫn đặt tay lên vai Bologo và vỗ nhẹ vài cái:

- Những thứ này đối với tôi thực sự rất quý giá, nhưng trong mắt mẹ thì có vẻ anh còn cần chúng hơn tôi.

Lawson dặn dò:

- Bảo quản tốt những thứ này, đây là thứ mà bà ấy muốn giao cho anh.

Nói xong Lawson lập tức rời khỏi. Bologo vốn định tiễn nhưng lại bị Lawson từ chối. Thật ra thì Bologo cũng hiểu rằng mình và Lawson khá là không hợp nhau.

Anh vẫn nhớ lần đầu tiên hai người gặp mặt. Khi ấy Bologo đang ngủ trên ghế sofa ở nhà Adele, còn Lawson thì đánh anh bằng cây lau nhà và hét lên "trộm"!

Nghĩ kỹ lại thì Bologo thấy hồi ấy khá là thú vị, chỉ có điều không bao giờ có thể quay lại được nữa.

Nhìn chiếc vali bí ẩn này, nghĩ đến chuyện nó là của Adele để lại cho mình khiến tâm trạng bồn chồn của Bologo bình tĩnh lại đôi chút.

Anh xách vali về phòng, ngồi xuống ghế sofa, mang chiếc bàn thấp đến bên cạnh rồi đặt vali lên đó.

Nhấn khóa. Cạch, vali mở ra.

Không có con rối bằng lò xo đột ngột xuất hiện, cũng không có pháo hoa hay ruy băng – đây không phải là một điều gì đó bất ngờ mà chỉ là một món quà đơn giản.

Bologo nhìn sơ qua thì thấy bên trong có chứa vài cuốn sách dày cộp, một chiếc áo len được dệt một nửa, một chiếc hộp nhỏ cũ kỹ, một vài bức ảnh chụp chung đã ố vàng kèm với một sợi dây chuyền.

Một cây thánh giá được gắn ngay giữa sợi dây chuyền. Bologo nhớ ra sợi dây chuyền đó. Adele nói rằng nó là món quà dành cho lễ thành niên của bà và bà đã đeo sợi dây chuyền này kể từ đó.

Khi sống tại nhà Adele, Bologo thường có thể thấy Adele cầm thánh giá và thì thầm cầu nguyện điều gì đó.

Cầm sợi dây chuyền này lên. Nó rất kỳ lạ, không có cảm giác lạnh lẽo của kim loại mà lại rất ấm áp, như thể nó vừa mới được cởi ra khỏi cổ.

Bologo khẽ chà xát lên bề mặt kim loại thì thấy nó được đánh bóng như một tấm gương.

Đặt nó sang một bên, Bologo quay lại xem những bức ảnh kia. Trải qua sự bào mòn của năm tháng, những bức ảnh này đã bị mờ và ố vàng, tuy nhiên vẫn có thể thấy một vài khuôn mặt mơ hồ trên đó.

Bologo dễ dàng nhận ra Adele ở bên trong. Trong bức ảnh, bà vẫn luôn trẻ trung và xinh đẹp như trong ký ức của anh.

Mở chiếc hộp nhỏ cũ ra, trong đó có một số huy chương. Những huy chương này đều đã có tuổi, hầu hết chúng được phát ra trong thế chiến Cơn Thịnh Nộ Trên Mặt Đất Cháy Xém.

Nhiều người quen biết Adele đều biết bà là một tín đồ sùng đạo, nhưng ít ai biết rằng tín đồ sùng đạo này đã từng tham gia vào cuộc chiến Cơn Thịnh Nộ Trên Mặt Đất Cháy Xém ấy.

Ngay cả trong chiến tranh Adele vẫn tuân theo đức tin của mình. Bà không xông pha trận mạc để giết địch mà làm một quân y, dùng khả năng của mình để cứu càng nhiều người hơn.

Cuối cùng, Bologo nhìn những cuốn sách kia. Anh chọn ngẫu nhiên một cuốn rồi mở ra. Đầu tiên là dòng năm và ngày tháng, sau đó là chữ ký của Adele.

Đây là nhật ký của bà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK