Ảnh hưởng của 'Vật Giao Kèo' là hai chiều – khi nhận được sức mạnh cũng phải trả cái giá tương ứng – sức mạnh và cái giá phải trả của "Mặt nạ Kinh Hoàng" là nỗi sợ hãi. Kẻ địch sẽ cảm nhận được nỗi sợ hãi thấm sâu vào tận xương tủy, và nỗi sợ hãi đó cũng sẽ trào dâng lên từ tận đáy lòng của Bologo.
Sợi dây kẽm khâu trên mặt nạ xoắn lại như thể có sự sống, nó ngọ ngoạy, đâm xuyên vào má của Bologo, rồi cố gắng chui vào dưới lớp da như một con giòi, ăn như gió cuốn.
Đau đớn và sợ hãi.
Màn sương quỷ dị lan tỏa, gieo rắc nỗi sợ hãi kinh hoàng ra khắp nơi. Chỉ trong nháy mắt, Bologo dường như không còn là con người nữa mà là một thứ gì đó đầy nham hiểm và xảo quyệt, vặn vẹo và dơ bẩn, khoác trên mình bộ da người.
Trong hành lang chật hẹp đầy ác ma, Bologo thở hổn hển mất vài giây, sau đó lại tiến lên, vung cây búa vuốt và dao gấp về phía chúng.
Trong tiếng gầm thét điên cuồng và máu tanh, Bologo dùng dao gấp đâm xuyên qua trái tim của ác ma, bám vào và dùng nó như một lá chắn.
Đạn nổ liên tục tạo thành vô số đóa hoa máu trên cái xác, còn Bologo thì đứng sau đẩy nó đi như một bức tường thịt và tiến về phía kẻ địch ở cuối hành lang.
- Bắn nhanh! Bắn nhanh lên!
Ác ma rống lên. Chúng đã cảm nhận được nỗi sợ hãi kinh hoàng kia đến từ ác linh trước mặt, tuy nhiên đống Elixir lỏng bốc hơi ấy lại truyền đến một mùi vị ngọt ngào.
Chúng vừa sợ hãi, nhưng lại vừa vui mừng, như thể bị kẹt giữa địa ngục và thiên đường.
Cò súng được bóp liên tục, ánh sáng lập lòe nơi họng súng như đèn chớp của một chiếc máy ảnh. Sau mỗi lần chớp sáng là một khung hình bị đóng băng, và trên khung hình đó chính là chân tay gãy nhuộm đẫm máu.
Không biết có bao nhiêu đầu đạn đã găm vào trong cái xác, Bologo đẩy cái xác ra xa và ấn vào ác ma đứng đầu. Ngay sau đó anh giẫm lên trên cái xác rồi nhảy từ trên đầu ác ma xuống.
Trong bóng tối, Bologo như một bóng ma, mỗi một lần anh chuyển động đều vấy theo một lượng lớn máu tanh.
Bức tường xám trắng nơi đây được bao phủ bởi lớp hoa văn màu đỏ thẫm hệt như bức tranh của một tay họa sĩ nổi tiếng nát rượu nào đó.
- Tốt hơn hết là anh nên ở trong tầm mắt của tôi, Bologo.
Giọng nói vang lên từ tâm trí. Palmer ở bức tường ngoài đã không còn nhìn thấy Bologo nữa do anh đã giết vào tận nơi tối tăm nhất.
- Đừng vội, tôi cảm thấy có gì đó không đúng.
Một lúc sau, giọng của Bologo vang lên, tuy nhiên không tiếp tục nói thêm bất cứ điều gì.
Palmer nhìn chằm chằm vào nhà máy tối om, nhưng tất cả những gì anh ta có thể nhìn thấy là nòng súng lóe sáng liên tục kèm với tiếng gầm rú của ác ma.
Khi cận chiến, súng ống ngược lại sẽ là hạn chế. Đám ác ma rút con dao găm của mình ra và chém về phía Bologo. Con dao gấp đón lấy con dao găm trước tiên, rồi đè cánh tay cầm dao xuống và cắm thẳng về phía cổ họng của ác ma thứ nhất.
Nó bị một tay của Bologo ấn vào tường nên chỉ có thể chặn con dao gấp lại để không bị lưỡi dao sắc bén đâm thủng cổ họng. Tuy nhiên ngay sau đó Bologo đã buông nó ra và nghiêng người sang phía bên kia, vung búa vuốt, đập nát đầu gối của ác ma thứ hai chỉ bằng một búa.
Vốn dĩ nó đang vung dao về phía Bologo nhưng đầu gối bỗng đau dữ dội, sau đó ngã gục xuống một cách yếu ớt. Tong hành lang chật hẹp này, con dao găm của nó chém đúng vào người ác ma thứ nhất vừa được Bologo buông ra.
Tiếng kêu còn chưa kịp vang lên thì Bologo đã vùng dậy khỏi mặt đất, sau đó đâm con dao gấp xuyên qua cổ họng của ác ma thứ nhất rồi vung búa vuốt đập vỡ đầu ác ma thứ hai.
Sau khi giải quyết xong hai ác ma này, đặt dao gấp xuống, Bologo nghe thấy tiếng bước chân đang lao nhanh về phía mình. Anh vừa quay đầu lại thì tóm được cổ tay của ác ma. Nó gầm lên, cầm con dao trên cả hai tay như muốn thề sẽ chém bay đầu Bologo.
Nhất thời Bologo bị áp chế, cả người anh bị ác ma ép vào tường. Một tay anh miễn cưỡng đỡ con dao găm đang bổ xuống, tay kia thì đổi chiều cây búa vuốt lại.
Ác ma cầm con dao găm bằng cả hai tay nên sức ấn xuống quả thực rất lớn, thậm chí có thể tạm thời trấn áp Bologo, tuy nhiên điều mà nó không để ý là toàn bộ phần bụng của nó đã lộ ra vào lúc này, không có bất kỳ thứ gì che chắn.
Búa vuốt sắc nhọn như cái đục đập về phía bụng,
Một lần, hai lần, ba lần, trong nháy mắt phần bụng của ác ma đã bị máu nhuộm đỏ, xương và thịt trộn lẫn vào nhau.
Phát đập cuối của Bologo chìm sâu vào bên trong, sau đó anh kéo mạnh một nhát, máu tuôn như thác đổ giống hệt một túi nước bị vỡ.
Cơ thể của ác ma mềm nhũn, dựa vào người Bologo. Nội tạng trộn lẫn huyết tương tràn ra khắp nơi, rồi rớt ầm ầm xuống đất.
*Hít... hà...*
Sau khi đẩy cái xác sang một bên, Bologo thở hổn hển. Đúng là một công việc tiêu tốn thể lực.
Cả người anh giờ đã bê bết máu. Sau khi rút con dao cắm trên cái xác ra thì Bologo tiến về phía một hành lang khác.
- Giết hắn!
Một tia sáng lóe lên trong bóng tối, đó là ánh kim loại băng giá.
Bologo sải bước nghênh đón, nhấc chân lên đạp một phát văng ác ma đang chạy về phía mình.
Tiếng súng nổ vang, một đóa hoa máu nở trên vai Bologo. Trong bóng tối phía bên kia, ác ma giơ khẩu súng lên và cười lớn.
Một mùi vị ngọt ngào đang cuộn trào trong không khí. Cái mùi thơm điên cuồng này chỉ cần ngửi thôi cũng có thể mang lại cảm giác vô cùng thỏa mãn, nó khiến mỗi một ác ma thèm khát đến đỏ cả mắt.
- Chó chết.
Bologo mắng. Ác ma còn định nổ súng tiếp, nhưng trước khi nó kịp bóp cò thì Bologo đã ném mạnh cây búa vuốt trên tay.
Tài bắn súng của anh tuy rằng kém kinh khủng, nhưng trên phương diện ném đồ này thì lại chính xác đến ngạc nhiên. Đầu vuốt sắc nhọn cắm thẳng vào hốc mắt của ác ma và ghim vào đỉnh đầu.
Cùng lúc tiếng kêu thảm thiết vang lên, Bologo sải bước về phía nó. Nhưng cũng đúng lúc này, càng nhiều tiếng bước chân hơn vang lên, đám ác ma đã đỏ mắt thi nhau nã đạn về phía Bologo.
Giữa những tiếng súng hỗn loạn, nòng súng không ngừng lóe sáng. Bologo nhanh chóng hạ gục ác ma kia với một cú sà xuống rồi kéo lấy nó và chắn ở trước mặt.
Làn đạn lao vùn vụt đến đã giết chết ác ma. Bologo cầm lấy khẩu súng của nó và liên tiếp bắn vào bóng tối. Mặc kệ có bắn trúng hay không, Bologo chỉ đơn giản là bắn hết sạch số đạn.
Không đợi thêm động tĩnh gì, một khuôn mặt gớm ghiếc đột nhiên xuất hiện từ trong bóng tối phía sau anh. Chẳng biết từ lúc nào một ác ma khác đã mò đến đó.
Nó nhào vào Bologo từ phía sau, cả hai quấn lấy nhau trên mặt đất. Bologo nghĩ thầm có gì đó không ổn. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi bị mất kiểm soát này, càng có thêm nhiều ác ma vây quanh Bologo. Giống như cuộc ẩu đả khi say rượu, một đám người quây đánh tới tấp Bologo trong bóng tối.
Nửa người của Bologo bị đè xuống, anh muốn vung con dao gấp lên nhưng không còn chỗ để phát lực, cây búa vuốt thì bị kẹt trong cái xác, thậm chí Bologo còn không biết chắc nó đang ở đâu.
Lần mò bừa bãi, Bologo không quan tâm mình nhặt được cái gì, trực tiếp dùng nó làm vũ khí và đập vào cái đầu gần nhất.
Đầu lõm xuống, máu bắn tung tóe.
Mặc kệ trên người có bao nhiêu vết đâm, Bologo đã giết đến đỏ cả mắt. Anh buông dao gấp ra, vùng vẫy giữa đám ác ma, cùi chỏ kẹp chặt cổ họng một tên, siết chặt lại, trong nháy mắt khuôn mặt của nó đã đỏ bừng bừng.
Quơ quơ vũ khí trong tay, đập mạnh vào mặt, máu thịt be bét, răng bay tứ tung, cũng chính vào lúc này, Bologo mới nhìn thấy thứ anh đang cầm trên tay.
Một cây cờ lê đẫm máu.
“Ahahaha!”
Bologo bật cười vì điều đó.
La hét, va chạm, đổ máu, một nhóm người ẩu đả trên mặt đất.
Trận chiến cồng kềnh và vụng về này kéo dài trong vài phút. Mặt đất vương vãi xác chết, một số ác ma còn chưa chết thì cũng đang hấp hối, cơ thể có nhiều chỗ bị gãy xương, tứ chi thì cong queo.
Giống như ai đó hất đổ một xô lớn nước sốt cà chua khiến mặt đất trở nên đỏ quạch và nhớp nháp. Giữa nơi đó, một bóng người nhếch nhác chậm rãi đứng lên.
“Người chiến thắng cuối cùng!”
Anh giơ cao cây cờ lê như muốn tuyên bố người chiến thắng trong cuộc hỗn chiến lần này.
Một ít ác ma còn sót lại ý thức nhìn bóng người kia, chúng không hiểu tại sao lại như thế. Rõ ràng là chúng đã đâm tên này không biết bao nhiêu nhát dao, nhưng hắn vẫn luôn có thể đứng dậy một lần nữa.
Bologo hít một hơi thật sâu, anh cảm nhận được cơ thể mình đang vô cùng nhớp nháp, máu chưa kịp nguội đang bốc lên hơi trắng hệt như một cỗ máy quá tải.
- Anh vẫn ổn chứ?
Giọng Palmer vang lên. Anh ta không nhìn thấy tình huống vừa rồi nhưng cũng đã nghe được tiếng gầm rống của Bologo. [Không biết thằng cha này vừa trải qua chuyện gì.]
- Vẫn tốt, vừa xong một trận đấu vật.
Bologo giơ tay lên và liếc nhìn cây cờ lê trên tay. Anh không biết nó đã nện gãy bao nhiêu cái xương mà giờ trông có vẻ hơi cong queo.
Lần mò trên mặt đất, Bologo tìm lại con dao gấp và cây búa vuốt của mình. Tuy nhiên lần này, thay vì tiếp tục tấn công, anh điều chỉnh nhịp thở, làm giảm sự tồn tại của mình xuống hết mức có thể và ẩn mình trong bóng tối.
- Trước đó tôi đã nghĩ kỹ một số chuyện, Palmer. Báo cáo của Church nói rằng nơi này chìm trong bóng tối vào ban đêm, tuy có đèn chiếu sáng nhưng cũng không bật.
Bologo phân tích.
Báo cáo của Church rất toàn diện, và một dòng trong đó đã thu hút sự chú ý của Bologo. Đó là nhà máy được giữ tối om vào ban đêm và được tuần tra bằng đèn pin.
Bologo cho rằng chuyện này rất không hợp lý, nếu như anh là đối phương thì với tư cách là một chuyên gia, Bologo sẽ không làm việc thừa thãi như này, trừ khi nó có mục đích khác.
- Giống việc anh thích làm thợ cơ khí, có thể bóng tối ở đây là bởi vì tên Người Ngưng Kết kia thích bóng tối?
Palmer nói.
- Thứ nhất, tôi không nói rằng mình thích làm thợ cơ khí. Thứ hai, chuyện này không liên quan gì đến việc thích hay không.
Bologo đính chính.
- Đây là một loại 'môi trường', giống như người thợ săn sẽ ẩn mình trong rừng rậm, môi trường tối tăm này chính là rừng rậm của tên Người Ngưng Kết kia. Và chỉ có điều này mới có thể giải thích tại sao hắn lại không chịu bật đèn.
Bologo nói.
- Hắn hoàn toàn có thể đợi hai ta đột kích rồi mới tắt đèn?
Palmer không hiểu:
- Môi trường tối om như này sẽ hạn chế khả năng chiến đấu của đám ác ma.
- Có lẽ ngay từ đầu hắn đã không thèm đếm xỉa tới đám ác ma?
Palmer giật mình trước lời nói của Bologo.
- Giống như đòn nghi binh của tôi nhằm dò la năng lượng bí mật của đối thủ. Đối với hắn, đám ác ma đã chết trong bóng tối của nỗi sợ hãi này cũng chỉ là vật hy sinh để đánh nghi binh ngược lại vật hy sinh của chúng ta.
Bologo nói tiếp.
- Như tôi đã đoán trước đây, hắn thích môi trường tăm tối này, đây là rừng rậm của hắn... Năng lượng bí mật của hắn có thể sẽ phải phối hợp với bóng tối.
- Tôi hiểu, tôi hiểu, giống anh ngươi đang ở trong cửa hàng kim khí đúng không?
Palmer vẫn còn đang nghĩ về cửa hàng kim khí:
- Có kim loại ở khắp mọi nơi, tiện tay với một cái là ra một thanh kiếm sắc… nói như vậy thì thứ phù hợp nhất với anh là một nhà máy luyện thép!
Bologo phớt lờ những lời của Palmer, lúc này anh mới nhận ra một điều:
- Thậm chí có thể tôi đã bị ảnh hưởng bởi năng lượng bí mật của hắn, mà hắn thì đang quan sát tôi.
- Vậy hắn sẽ làm gì tiếp theo?
Palmer trở nên nghiêm túc.
- Chuyện này cũng phải nghĩ sao?
Bologo liếc nhìn đống xác vương vãi khắp mặt đất:
- Đánh nghi binh thất bại. Vậy cùng lắm thì hắn có thể đoán ra tôi là một kẻ đánh nhau rất giỏi mà thôi.
- Như vậy thì...
Tiếng đập phá vang vọng cắt ngang lời của Bologo. Một cánh tay cường tráng đấm xuyên qua bức tường, vươn tay tóm về phía Bologo.
- Như vậy thì phải xem khả năng chống cự của tôi đến đâu chứ sao!
Bologo nhanh chóng lùi lại. Cánh tay cường tráng kia cũng rụt về, sau đó, với một tiếng nổ lớn, Bill dùng tay đấm đấm nát bức tường.
Những vệt sáng xanh sâu thẳm uốn quanh người hắn, rồi biến thành một hình xăm phát sáng lộng lẫy.