- Vậy nên... đây là 'ban ân' của Palmer Krex?
Jeffrey nhận tài liệu từ tay Lebius, liếc Ivan, rồi đọc tài liệu.
Một bản báo cáo ngắn gọn trên đó giải thích "ban ân" của Palmer.
- 'Ban ân' này hết sức kỳ lạ và phi thường thú vị, bọn tôi đặt cho nó cái tên 'Con Bạc'.
Ivan nói.
- Con Bạc? Đúng là một cái tên rất thích hợp.
Jeffrey nhìn vào tài liệu với một nụ cười bất đắc dĩ trên môi.
May mắn bị điều hoà – một con bạc liều mạng.
Palmer sẽ thắng giải độc đắc trên bàn, nhưng lại bị định sẵn sẽ thua không còn một cắc nào.
- Trong vận may có vận rủi, trong vận rủi có vận may.
Ivan thì thầm.
- Cuộc đời khốn khổ của một con bạc bị Thần trêu đùa. Tuy nhiên mỗi khi Palmer tuyệt vọng, Thần sẽ lại ban cho nó một chút hy vọng để giúp nó có thể tiếp tục kiên trì luẩn quẩn trong vòng tuần hoàn này và không bao giờ thoát ra được.
- Có lúc những lúc thằng ranh này may mắn đến mức giết được kẻ địch chỉ bằng một phát súng ở khoảng cách vài trăm mét, nhưng cũng có lúc xui xẻo tới mức trượt chân ngã vào giữa đội hình kẻ địch.
Ivan giải thích về đống "thành tích vĩ đại" của Palmer:
- Lần tồi tệ nhất nhất là nó suýt thì đốt cháy toàn bộ kho lưu trữ với lời giải thích là bắt lửa do tĩnh điện.
Nghe Ivan nói, sắc mặt của mấy người còn lại chợt thay đổi. Có người rất muốn cười nhưng lại cảm thấy lúc này không nên cười nên vẻ mặt phức tạp đến khó tả.
Chẳng hiểu vì sao nhưng họ quả thực có hơi đồng cảm với Palmer, có thể nói là có vận may vây quanh, nhưng cũng có thể nói là vận rủi theo sau.
- Đó là 'ban ân' mà ma quỷ dành cho Palmer, và cũng là 'trừng phạt' vì tội ý đồ lừa gạt ma quỷ.
Lebius nói khẽ:
- "Ban ân" này nhìn thì có vẻ mạnh mẽ, nhưng ai cũng có thể cảm nhận được sự tàn khốc ẩn sau nó.
...
Sau khi bước ra khỏi nơi ẩn nấp, lần này Bologo không hành động như khi nãy nữa. Dù không biết Palmer sẽ giúp mình như thế nào nhưng giây phút này, trong đầu anh đã nảy ra một ý tưởng điên rồ. Bologo rất thích phong cách này nên anh cho rằng mình không còn lý do để chối từ ý tưởng này nữa.
Bởi vậy, Bologo vung cây búa xung chấn lên cao và nện thật mạnh vào cột chịu lực ở phía bên kia.
Trong phút chốc, toàn bộ tòa nhà rung chuyển dữ dội, bụi đá đổ ập xuống, bề mặt cột chịu lực vỡ toang, lộ ra những thanh thép bên trong.
Cú đập này khiến mọi người bàng hoàng, tất cả không thể không đồng loạt chĩa súng về phía Bologo và bóp cò.
Trong tích tắc, vô số viên đạn trút về phía Bologo, nhưng thay vì né tránh anh lại vung cây búa xung chấn lên với mục tiêu lần này là mặt đất dưới chân.
Trong đợt tấn công đầu tiên, Bologo đã đập vài nhát xuống đó, từ nãy đến giờ nó đã xuất hiện một số vết nứt trên bề mặt.
Lần này, dưới cú đập toàn lực của Bologo, mặt đất dưới chân đã nứt vỡ ngay lập tức. Hàng loạt tiếng sập liên tiếp nhấn chìm Bologo, nhưng cũng nhờ nó mà anh thoát khỏi làn mưa đạn, chỉ để lại cát vàng bốc lên che khuất tầm mắt.
Cùng lúc đó, một cơn gió thoảng qua.
Eugene cảm nhận được, tất cả mọi người đều cảm nhận được sự dâng trào của sức mạnh vô hình đó, sức mạnh được gọi là Aether kia.
Trong lúc Bologo hấp dẫn hoả lực, Aether bắt đầu quay tròn, tích tụ và bùng nổ trong chỉ chớp mắt.
Palmer hít một hơi thật sâu, dựa vào cột chịu lực phía sau rồi kẹp những con dao ném mà Bologo đưa cho vào giữa ngón tay, sau đó ném mạnh hết cỡ tất cả chúng ra.
Một đống dao bay tán loạn, ánh bạc không ngừng loé lên, nhưng chúng không rơi xuống mà bị cuốn theo cơn gió và hòa vào tiếng rít gào.
- Bắn vào đó!
Vào lúc năng lượng bí mật được giải phóng, Eugene gầm lên, hắn đã cảm nhận được dao động của Aether đến từ vị trí của Palmer chứ không phải đến từ Bologo.
Hắn đã trúng kế, giờ đã quá muộn để ngăn Palmer giải phóng năng lượng bí mật.
Từng cơn gió mạnh thổi đến từ mọi hướng, cuốn bay những bãi cát vàng nằm rải rác,
Cơn gió cuốn theo cả đất cát ập thẳng vào đám đông khiến mặt mỗi người hơi nhoi nhói.
Nhưng đây không phải là điều đáng sợ nhất, mà điều đáng sợ nhất chính là cơn bão cát nhân tạo này khiến không ai mở nổi mắt nên chỉ có thể nổ súng một cách bừa bãi.
Các tay súng không ngừng bóp cò, nhưng ngay sau đó lại phát hiện ra súng đã ngừng hoạt động.
Hết đạn?
Một tay súng nghi ngờ nhìn đôi tay của mình. Đúng lúc đó, con dao gấp sắc bén lóe lên trước mắt, ác linh ẩn nấp trong cơn bão cát đã lấy đi tính mạng của hắn.
Cơn bão cát chỉ kéo dài trong vài giây do bụi ở đây không đủ nhiều để gây ra một đợt tấn công quy mô lớn như vậy. Tuy nhiên, sau khi tầm nhìn trở nên rõ ràng, Eugene chỉ còn thấy một vài tên đàn em ngã trên vũng máu.
[Cái chết âm thầm của chúng nó có phải là do tên quái vật kia không?]
- Bây giờ đầu hàng vẫn còn chưa muộn nha.
Giọng nói giễu cợt vang lên. Chẳng biết từ lúc nào mà Palmer đã bước ra khỏi chỗ nấp, nâng khẩu súng trường lên và bắn ngay lập tức lúc Eugene nhìn về phía mình.
Bóp cò.
Viên đạn sượt qua má Eugene, chỉ cần nó xê dịch một chút thôi là Palmer đã có thể bắn nổ đầu Eugene rồi. ["Ban ân" của mình đang quấy rối]. Palmer đã lỡ mất cơ hội lần này, ngay lập tức sau đó là cơn đau nhói ập đến trong tâm trí.
Năng lượng bí mật Viên Đạn Ánh Mắt.
Đôi mắt của Eugene bùng cháy, đi kèm với nó là cả ý thức của Palmer.
Khoảnh khắc Palmer nhắm vào Eugene, Eugene cũng nhắm vào anh ta. Từng cơn đau nhói liên tiếp giáng vào dây thần kinh khiến Palmer lập tức mất khả năng khống chế khẩu súng trường.
Palmer ngã khuỵu xuống như bị đập liên tiếp bởi một nắm đấm sắt vô hình. Anh ta ho trong đau đớn với dòng máu chảy ra từ mũi.
- Bắn chết hắn!
Eugene hét lên. Khi kích hoạt năng lượng bí mật hắn cần phải tập trung cao độ nên rất khó để làm những việc khác. Tuy nhiên, đúng vào lúc này Eugene chợt nhận ra rằng không có ai đáp lại mệnh lệnh của mình.
Khó khăn lắm mới điều chỉnh được góc nhìn thì tầm mắt của Eugene biến thành một màu đỏ tươi.
Không biết từ lúc nào mà toàn bộ đám đàn em của hắn đã ngã xuống, trên người tên nào cũng có một vết thương chí mạng. Kẻ địch chẳng khác nào một tên đồ tể điêu luyện không cần đến nhát dao thứ hai.
Hắn lại bị lừa. Palmer đã cố tình thu hút sự chú ý của Eugene để giúp ác linh hoàn thành cuộc tàn sát sau cùng trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy.
Cả hai đều là những tay thợ săn cừ khôi có thể hợp tác với nhau một cách ăn ý nhất mà không cần bất kỳ sự giao tiếp nào.
Sau đó hắn nghe thấy tiếng bước chân kia vụt đến.
Không còn thời gian để do dự, Eugene lập tức đưa ra quyết định. Hắn trợn mắt nhìn Palmer để phá nát ý thức của anh ta trước.
Hàng loạt vụ nổ không ngừng bắn phá vào ý thức khiến đôi mắt của Palmer đỏ ngầu và ho ra máu. Chỉ cần vài giây nữa thôi là Eugene có thể đập tan hoàn toàn ý thức của Palmer khiến anh ta phải chết.
Nhưng cũng đúng vào lúc này, tiếng bước chân kia dừng lại, một bóng người khác xuất hiện chặn ngay giữa tầm mắt của Eugene và Palmer, nhờ đó chặn đứng năng lượng bí mật của Eugene lại.
- Chết đi!
Eugene gầm lên, cặp đồng tử của hắn bừng cháy như sắt bị nung đỏ. Dòng Aether dồi dào phun trào, biến thành một cây búa nặng nề và đập mạnh vào Bologo đang ngáng đường.
Hình bóng Bologo bị đình trệ, tốc độ di chuyển cũng chậm dần lại.
Năng lượng bí mật Viên Đạn Ánh Mắt.
Eugene kích nổ trong ý thức của Bologo gây ra cơn đau dữ dội và choáng váng. Tuy nhiên Bologo chỉ hơi run rẩy, sau đó ngẩng đầu lên với gương mặt ẩn hiện bóng tối đang lấp lánh tia sáng xanh quỷ dị.
Một ít máu tươi chảy ra dọc theo chóp mũi, đến khóe miệng, cuối cùng chảy xuống cằm.
Bologo mỉm cười với Eugene – một nụ cười lạnh sống lưng.
"Trở Về Từ Cõi Chết" là một "ban ân" rất hữu ích, chỉ cần có tư duy vượt qua lẽ thường tình là nó có thể mang lại nhiều cách sử dụng vô cùng thú vị.
Bologo cưỡng chế chặn năng lượng bí mật đang bắn phá lại giúp Palmer. Palmer thì ôm chặt đầu trong cơn đau nhức và choáng váng, sau đó khó khăn đứng dậy khỏi mặt đất rồi lăn vào chỗ nấp ở một bên.
- Tiếp tục!
Palmer hô to.
Sau khi biết Palmer đã an toàn, Bologo tiếp tục tiến xa hơn,
Không hề có ý định che giấu, anh sải bước về phía Eugene như một thần chết đầy ưu nhã, thậm chí còn không hề bước nhanh.
Aether vô hình phun trào trong không khí, một đòn nặng nề giáng vào ý thức của Bologo, xé toạc dây thần kinh của anh ra nhưng anh không hề dừng lại mà vẫn giữ nụ cười quái dị đó trên gương mặt, cùng với đôi mắt đỏ ngầu, dòng máu không ngừng chảy ra từ như một bệnh nhân lên cơn điên.
“Dừng lại!”
Eugene gào thét. Áp lực mà Bologo mang đến cho hắn vô cùng lớn, chẳng khác nào phải đối mặt với một cỗ xe tăng đang thẳng tiến mà không còn nơi nào để trốn, chỉ có thể chậm rãi bị nghiền nát thành thịt vụn.
Hắn vội tăng tốc giải phóng năng lượng bí mật khiến ánh sáng nhạt trên những hoa văn lập loè nhanh hơn. Theo lý thuyết thì người bình thường sẽ bị vô hiệu hóa giống như Palmer sau vài đòn nặng, thế nhưng Bologo lại trông như không hề hấn gì.
Eugene không thể cảm nhận được bất kỳ dao động Aether nào từ trên người Bologo. [Nó cũng có nghĩa là từ nãy đến giờ cái tên giống như quái vật này không hề có ý định giải phóng năng lượng bí mật, thậm chí ngay cả dao động Aether cũng không có. Hắn không hề dùng "Aether – Lá Chắn" để chống lại đòn tấn côgn của mình.]
[Vỏn vẹn chỉ dùng ý chí, dùng một ý chí tuyệt đối để chống lại từng đợt công kích điên cuồng của mình.]
“Sao có thể như thế được!”
Eugene gầm lên.
Hắn không tin những gì đang diễn ra trước mắt. Giờ đây Eugene đang phải đối mặt với một thứ mà hắn chưa từng gặp bao giờ. Một kẻ sở hữu cơ thể bất tử và ý chí sắt đá, tựa như một ngọn núi đen sừng sừng, không thể lay chuyển dù là trước gió mạnh hay sóng lớn.
“Dừng lại!”
Giọng của Eugene đã trở nên khàn khàn. Hắn hét lên với toàn bộ sức lực như để tạo ra một chút cảm giác an toàn cho bản thân.
"Dừng lại!"
"Dừng lại!"
Trong thoáng chốc, cường độ Năng lượng bí mật đạt đến đỉnh điểm, Eugene đã vượt qua chính mình vào thời khắc sinh tử này, đồng thời còn tung được đòn mạnh nhất về phía Bologo.
Hắn tiếp tục gầm lên. Sau mỗi tiếng gầm, đầu của Bologo sẽ rung lên một lần như thể vừa bị nện bởi một cây búa vô hình. Máu không ngừng trào ra khỏi ống tai cho đến khi cả hai chỉ còn cách nhau vài bước, Bologo không thể tiến thêm được nữa, không thể tiến thêm dù chỉ một bước.
Một nụ cười thảm thương nở trên gương mặt Eugene, hắn đã làm được điều đó, hắn đã đẩy lùi Bologo.
Nhìn Eugene với đôi mắt xanh, Bologo chế giễu:
“Tầm mắt của ngươi không thể bao quát được tất cả mọi nơi. Lúc mà ngươi nhìn vào ta, vậy người còn lại ở đâu?”
Câu nói chẳng khác nào một lời nguyền độc ác khiến Eugene ngẩn ra. Niềm vui vì ngăn được Bologo bỗng chốc hóa thành cái lạnh thấu xương bao phủ.
Hắn đã bị nhìn thấu, vào thời điểm giao chiến hắn đã bị những tay thợ săn nhạy bén nhìn thấu. Từ nãy đến giờ chỉ có một người trong Bologo và Palmer xuất hiện trong tầm mắt của hắn, cả hai người họ chưa bao giờ xuất hiện đồng thời.
Bây giờ Bologo đang ở trước mặt hắn, vậy Palmer đâu?
Eugene không thể nhìn đi chỗ khác do phải nhìn chằm chằm vào Bologo để ngăn Bologo lại, hay nói cách khác hiện giờ Bologo cũng đang giữ chân hắn.
Như một tay thợ săn già dặn kinh nghiệm, ngay lúc bắt đầu trận chiến Bologo đã tìm ra điểm yếu của Eugene và ra tay vô cùng dứt khoát.
Cơ thể Eugene bất giác run lên, sau đó hắn nghe thấy tiếng gió rít cuốn theo vũ điệu tử vong ấy.
Đó là một âm thanh rất nhỏ và sắc ẩn hiện trong làn gió. Nếu không nghe kỹ thì sẽ rất khó để phát hiện ra, nó khá giống với việc khi một con chim ưng lao qua, bạn sẽ không thể nhìn thấy chúng mà chỉ có thể phát hiện ra tiếng gió rít.
Sau đó Eugene cảm nhận được.
Aether, dao động Aether xuất hiện từ mọi hướng, nhấn chìm hắn vào trong đó.
Trong cơn gió mạnh cuộn trào, một ánh bạc tỏa sáng lấp lánh.
Đó là những con dao ném bị luồng không khí cuốn theo, chúng nhẹ tựa cánh bướm, cưỡi trên ngọn gió và hòa vào cát vàng, hóa thành từng chiếc lá đung đưa lặng lẽ đến gần Eugene.
Âm thanh sắc nhọn biến thành tiếng rít dữ dội như hàng ngàn con chim hót vang trời chỉ trong tích tắc, để rồi cuốn Eugene vào trong cơn bão của sắt thép.
Dao ném xẹt qua, cắt tay, cứa vào đùi, đâm xuyên xương ống chân, đâm thủng lồng ngực... Chẳng khác nào bị nhét vào trong một cái máy xay thịt, chỉ trong nháy mắt, vô số vết thương xuất hiện trên người Eugene. Cơ thể hắn bị vô số lưỡi dao sắc cuốn trong gió đâm thủng lỗ chỗ, máu me be bét.
Cơn đau dữ dội và vũ điệu tử vong đã quấy nhiễu việc giải phóng năng lượng bí mật, nhờ đó những cú đánh nặng nề, liên tiếp kia bị trì hoãn trong chốc lát. Bologo nghiêng đầu, tiếp tục sải bước về phía trước như một ác linh bất tử.
Khoảng cách cứ thế thu hẹp dần cho đến khi gần trong gang tấc.
“Dừng lại!”
Eugene cố nén cơn đau dữ dội để di chuyển cơ thể cứng đờ của mình. Hắn vung con dao bấm cố gắng chém về phía Bologo như muốn thực hiện đòn phản công cuối cùng.
Từng tia chớp sắc lẹm lướt qua, máu nóng bắn tung tóe lên trên mặt khiến Eugene bình tĩnh lại.
Xung quanh là vô số tiếng dao xé gió.
Bologo giơ cao con dao gấp. Dọc theo vệt máu chảy xuống, Eugene nhìn thấy cổ tay bị gãy của mình.
Sau đó búa xung chấn lắc lư, mang theo tiếng gầm của gió và sấm sét.
Y hệt một túi nước bị thủng, cái đầu vỡ tan tành thành vô số mảnh vụn chỉ trong chốc lát. Máu trào ra dọc theo phần cổ bị đứt, rồi bay vút lên cao vài mét tưới khắp cột chịu lực bên cạnh, thậm chí còn văng cả lên trần nhà.
Cái xác không đầu bất động trong vài giây, sau đó ngã thẳng xuống. Máu chảy ra không ngừng đọng lại thành một vũng dưới xác chết.
Bologo dừng lại vài giây, cơn đau dữ dội truyền đến từ thể xác và tinh thần có thể dễ dàng khiến những người bình thường gục ngã. Nhưng với Bologo, tất cả những điều này đã trở nên quen thuộc với anh từ lâu, thậm chí nó còn có vẻ khá bình thường.
Anh xì mũi thật mạnh rồi quệt ra một cục máu đông và ném xuống đất.
Nếu năng lượng bí mật của Eugene tương tự như của Noam thì có lẽ trận chiến này có thể trở nên rắc rối hơn khá nhiều. Tuy nhiên khả năng tấn công nhắm vào ý thức này lại là thứ mà Bologo giỏi chống chịu nhất.
Trong nhà tù tăm tối và sâu thẳm đó, ý chí của Bologo đã trải qua vô số thử thách gian khổ, nó cứng cỏi đến mức chẳng khác nào thép bị rèn hàng nghìn lần.
Nhìn xung quanh, hầu như không có người nào còn sống, số ít người sống cũng đang ngấp nghé trên bờ vực cái chết, tất cả ôm chặt lấy cổ họng và thút thít cầu nguyện.
Trên mặt đất và các bức tường vẫn còn cắm những con dao ném dính đầy máu. Bologo nhớ lại trận chiến và đoán rằng luồng gió mạnh thổi khi nãy là năng lượng bí mật của Palmer.
Ngoảnh lại nhìn Palmer thì thấy anh ta lảo đảo đi về phía mình, trên mặt còn lộ ra vẻ vui mừng sau khi còn sống.
- Chiến thắng lớn!
Palmer hoan hô, định chạy tới đập tay với Bologo.
Thì đúng vào lúc này, một tiếng nứt nhỏ vang lên.
Bologo sững sờ, nụ cười trên mặt Palmer cũng cứng lại. Anh ta vừa định nói gì đó thì cái hố do Bologo đập bắt đầu lan rộng ra, vô số vết nứt tinh xảo đã lan đến dưới chân Palmer chỉ trong nháy mắt.
“Haizz... đáng chết.”
Palmer che mặt, lẩm bẩm với giọng điệu đầy bất lực.
Một giây sau, mặt đất sụp xuống, bụi mù bốc lên bao trùm Palmer và nuốt anh ta rơi xuống tầng tiếp theo.
Bologo bước nhanh đến rìa cái hố thì thấy Palmer đang nằm trong đống gạch vụn.
Một thanh thép sắc nhọn cắm ngay cạnh đầu Palmer, chỉ lệch một chút nữa thôi...
Palmer dường như đã quen với điều đó nên nở một nụ cười lạc quan trên mặt. Anh ta cố gắng đưa bàn tay tím bầm của mình lên và giơ ngón cái về phía Bologo.
“Thằng cha này...”
Bologo khẽ nhíu mày, thì thầm ở trong lòng.
“Đúng là một gã xui xẻo.”