Mục lục
Món Nợ Bất Tận
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Bologo mở mắt ra thì lại là cảnh tượng quen thuộc ấy, cảnh mà anh sẽ thấy mỗi khi chết.

Mặt trời chết, những ngôi sao chết, một thế giới chết chóc, không ánh sáng.

Phía dưới trời sao ảm đạm, tối om này, có một ngôi sao vẫn còn chút ánh sáng với ngọn lửa lờ mờ lơ lửng trên đó. Nó rất ngoan cường, vẫn tiếp tục cháy với hy vọng một ngày nào đó sẽ thổi bùng tất cả lên một lần nữa.

Bên ngoài ngôi sao đang âm ỉ cháy này còn có vô số những tảng đá bị vỡ vụn. Bologo quan sát mọi thứ từ xa. Anh đang ở trên một vùng đất xám trắng, bởi vì bản thân bị hạn chế nên anh không biết liệu dưới chân mình có phải là một tảng đá bị vỡ hay một ngôi sao đã tắt không.

Bước qua vùng đất hoang vu xám trắng khiến người ta khó có thể chịu nổi này, cuối cùng Bologo đã đến một rạp chiếu phim ngoài trời.

Ngồi vào chiếc ghế nhỏ, anh kiên nhẫn chờ đợi một lúc thì bộ phim bắt đầu.

Đầu tiên là một giai điệu cuồng nhiệt sục sôi vang lên, sau đó là tiêu đề của bộ phim dần xuất hiện. Tuy nhiên Bologo lại không thể hiểu được những dòng chữ trên đó mà như thể chúng đã bị làm mờ một cách có chủ đích.

Dòng đầu tiên xuất hiện chính là tên của đạo diễn.

“Đạo diễn...”

Tên của đạo diễn vẫn chưa rõ ràng.

“Diễn viên chính... Bologo Lazarus?”

[Ồ, cuối cùng cũng thấy một cái tên quen thuộc, đây là tên của mình.]

“Vai phụ: Albert Alfredo.”

Một cái tên xa lạ khác.

“Vai phụ...”

Và sau đó đều là những dòng chữ bị làm mờ, chúng cứ chạy cho đến khi bộ phim bắt đầu.

Pháo liên tục nổ, khói lửa mịt mù, vô số người lính hành quân trên mặt đất cháy xém. Họ lần lượt bước qua những xác chết, nhưng ngay sau đó đều ngã xuống, chỉ còn mỗi một người lính đứng trơ trọi trên mặt đất hoang tàn.

Dần dần, tiếng chiến đấu xung quanh cũng ngừng lại, có vẻ như chiến tranh dường đã kết thúc. Ngoại trừ người lính đó thì không còn ai sống sót.

Người lính đứng một lúc lâu, sau đó lại tiến lên.

Trong cơn mê, có thứ gì đó đang theo sau hắn. Trông nó có vẻ như là những người đã chết nhưng linh hồn lại không tan biến mà xếp thành hàng đi theo sau hắn...

Bologo nhìn chằm chằm vào màn hình. Chẳng biết lúc nào nước mắt đã rơi đầy gương mặt anh.

Có một tiếng nuốt nước bọt vang lên. Dường như có ai đó đang ăn từng miếng bỏng ngô lớn, một số thậm chí còn bị rơi ra và lăn đến bên chân Bologo.

Quay đầu lại, còn một khán giả khác trong rạp chiếu phim trống trải ngoài trời. Bologo không thể nhìn rõ gương mặt của hắn mà chỉ thấy hắn đang cầm một bịch bỏng ngô khổng lồ kèm một ly đồ uống lớn đặt dưới chân.

Cả hai đều không nói gì cho đến cuối phim, lúc mà phụ đề hiện lên.

- Trước giờ ta không hề hứng thú với phim ảnh.

Vị khán giả kia đột nhiên nói.

- Cho đến một ngày, người anh trai lười biếng của ta nói với ta rằng phim thực sự là một thứ tuyệt vời. Nó ghi lại cả cuộc đời của một người. Chỉ cần có khán giả, cuộc đời của người đó sẽ là vĩnh cửu.

- Vì vậy, từ đó, ta đã nảy ra một ý tưởng.

Giọng điệu của vị khán giả kia trở nên phấn khích.

- Ta sẽ làm một bộ phim, một bộ phim của ta, một bộ phim của chúng ta.

Trong bóng tối hỗn loạn, vô định, Bologo có thể cảm nhận được ánh mắt đến từ vị khán giả kia. Hắn đang nhìn anh và hỏi:

- Đó sẽ là một bộ phim tuyệt vời đúng không?

Bologo im lặng, một lúc lâu sau, anh mới gật đầu một cách máy móc và đáp:

- Tôi cũng rất mong chờ thời điểm nó ra rạp.

...

“Linh hồn đã được hóa lỏng, bắt đầu cấy ma trận giả kim vào.”

Bailey vung con dao mổ lên, sau đó cắt vào sức mạnh hư vô, đồng thời liếc về phía "bồn tắm" qua khóe mắt.

Bên cạnh bồn tắm, thiết bị báo động đang không ngừng phát ra âm thanh cảnh báo. Mặt nước sôi lên sùng sục, nhưng sau một lúc thì lại dịu xuống, rồi sau khoảng dừng ngắn ngủi, nó tiếp tục...

Bailey đoán Bologo đã chết rất nhiều lần trong khoảng thời gian ngắn này.

Chỉ có linh hồn của Bologo được ngưng kết ra. Linh hồn trong thể lỏng được bao quanh bởi Aether lỏng. Như lý thuyết mà một số học giả đưa ra, linh hồn là Aether tinh khiết nhất, cả hai sẽ hòa trộn với nhau một cách vô cùng nhẹ nhàng để giữ cho linh hồn ổn định.

“Anh ta có vẻ rất giỏi chịu đựng. Nó ổn định nhanh quá.”

Bailey lẩm bẩm.

“Cũng có thể là chết rồi và đang sống lại.”

Taida không lạc quan như vậy. Đây mới chỉ là bước khởi đầu, các bước phức tạp nhất vẫn còn chưa tiến hành.

Ông ta vẫy tay, ma trận giả kim tạo ra từ Aether bắt đầu rung lắc. Sau đó chúng tập trung lại với nhau rồi biến thành một hạt giống và rơi xuống mặt nước phẳng lặng theo tay của Taida, cuối cùng là chìm vào trong tim Bologo.

Taida nhắm nghiền hai mắt.

Năng lượng bí mật Trí Tưởng Tượng Tạo Vật.

Vô số bàn tay hư ảo được tưởng tượng ra, tất cả nhẹ nhàng chuyển động trên mặt nước. Bên trong chất lỏng màu vàng óng ánh hiện ra một cơ thể lung linh.

Giữ hạt giống và đưa nó đến đến điểm tới hạn nằm giữa ảo và thực kia, cho đến khi nó bén rễ vào trong tim.

Sau khoảng thời gian ngắn, hạt giống bung ra như vô vàn tia lửa, đồng thời phát ra những ánh sao rạng rỡ.

Nó bắt đầu sinh trưởng, mọc ra vô số cành và chồi với trái tim là gốc, sau đó lan ra toàn thân, trông như thể có một bộ xương bằng ánh sáng làm khung cho làn da mỏng manh này.

Mặt nước lại sôi lên, nhưng lần này không phải do Bologo mà do hạt giống sinh trưởng tốn quá nhiều Aether. Nó trông như một vạc nước đang bị đun bằng lửa lớn, y như cách mà các nhà giả kim nấu chảy vàng bằng nồi đồng.

Chất lỏng màu vàng kim dần dần sáng tỏ, sức mạnh chứa đựng trong đó đều biến thành dưỡng chất, sau đó bị rút sạch đi và ngưng tụ vào cây đại thụ rực rỡ kia.

Bailey dần nhìn thấy gương mặt của Bologo dưới nước. Vẻ mặt anh bình tĩnh như đang thiếp đi, trên người hiện ra rất nhiều đường vân vàng kim, chúng không hề phức tạp mà thậm chí còn cực kỳ đơn giản, diện tích bao phủ cũng không lớn. Chỉ nguyên điều này thôi là đã có thể thấy sự nhỏ yếu của Người Ngưng Kết so với Người Vinh Quang.

Đó chính là ma trận giả kim được cấy vào. Điều kỳ diệu là nó không nằm trên cơ thể Bologo mà lại trôi nổi trên linh hồn đã được ngưng kết, sau đó hóa lỏng, hệt như thể xác trên linh hồn.

Taida thở phào một hơi, đến giờ thì mọi chuyện vẫn diễn ra suôn sẻ. Ma trận giả kim đã bao trùm lên linh hồn hóa lỏng. Việc cần làm bây giờ là khôi phục linh hồn trở về trạng thái hư vô, đồng thời mang theo ma trận giả kim đã được cấy vào trong cơ thể Bologo.

Đối với những người lâu năm trong nghề, nghi thức cấy ghép không hề phức tạp, thậm chí còn có thể nói là cực kỳ đơn giản. Tuy nhiên Taida không vì thế mà thả lỏng, ông ta hiểu rõ việc khó khăn còn ở phía sau.

Giống như việc chế tạo một chiếc ô tô từ đống rác rất dễ dàng, nhưng vấn đề là làm cách nào để nó chạy một cách an toàn và ổn định.

Sau khi làm xong, ông ta và Bailey đều hướng mắt về phía trước, nhìn vào Bá chủ trong trụ thủy tinh. Trong quá trình cấy ghép, họ vẫn luôn sử dụng ma trận giả kim trên đó làm tài liệu tham khảo.

Những người mặc áo xám chỉ cảnh giác canh giữ gần trụ thủy tinh chứ không thèm để ý đến bất kỳ sự bất thường của nghi thức.

- Tiếp theo là khôi phục linh hồn cho anh ta.

Ánh mắt của Taida trở nên trang nghiêm. Bước này rất đơn giản, chỉ cần đảo ngược quá trình ngưng kết là xong, nhưng tương tự, đây cũng là bước dễ gặp sự cố nhất trong nghi thức cấy ghép.

Những lần họ cướp sức mạnh của Bá chủ trước đó cũng thất bại ở bước này.

Taida và Bailey nhìn nhau. Không cần phải nói, đây là lần họ gần với thành công nhất. Cựu Bộ trưởng Lõi Lò Thăng Hoa và Bộ trưởng Lõi Lò Thăng Hoa, cộng thêm một con chuột bạch dù có bị giày xéo thế nào cũng không chết – không có lý do gì để họ thất bại.

- Bắt đầu đảo ngược.

Giọng Bailey vang lên.

Sau khoảng dừng ngắn ngủi, linh hồn phát sáng trong làn nước trong veo bắt đầu chìm xuống cùng ma trận giả kim cho đến khi vừa khít với cơ thể Bologo một lần nữa. Từng đường vân rực rỡ cũng được in lên dọc theo bề mặt cơ thể của Bologo.

Ánh vàng kim rực rỡ đan xen cùng ánh sáng xanh lục trông như dải lụa bồng bềnh quấn quanh Bologo. Nhìn từ xa nó giống như một cái kén đang quấn quanh ấu trùng, còn anh thì đang tiến hóa ở trong đó.

Cả hai đều nín thở, chỉ cần linh hồn trở về trạng thái hư vô, chỉ cần...

Tiếng chuông báo động điếc tai đột nhiên vang lên, phá tan ảo tưởng của hai người.

“Chuyện gì đã xảy ra?”

Bailey nhìn quanh, đây là cảnh báo an ninh của "Phòng Khai Hoang".

Có kẻ nào đó đã xâm lấn?

Xâm nhập vào đây? Tận sâu trong Lõi Lò Thăng Hoa này?

Suy nghĩ của Bailey bị đình trệ trong giây lát. Nếu như có ai đó thực sự có thể xâm nhập vào đây vậy thì hắn phải mạnh đến cỡ nào mới có thể phá vỡ hệ thống an ninh dày đặc của Cục Trật tự?

Jeffrey hành động ngay lập tức. Anh ta là người duy nhất có mặt ở đây giỏi về chiến đấu ngay cả khi đã lâu rồi không lên chiến trường.

Năng lượng bí mật được kích hoạt.

Trong thoáng chốc, vẻ bình thường của Jeffrey bỗng biến mất. Hai mắt anh ta sáng như đuốc, tay chạm vào súng dắt bên hông, người hơi khom lại, nhìn Jeffrey như vừa biến thành một con mãnh hổ ăn thịt người,

- Không... khoan đã.

Taida nghĩ đến một chuyện khác:

- Còn một tình huống nữa mà Phòng Khai Hoang sẽ phát ra âm thanh báo động.

Bailey cũng nghĩ đến điều đó. Cô nhìn Taida, sau đó nhìn về phía gương mặt đang ngủ say dưới nước kia.

- Tôi đã bảo nghi thức cấy ghép này nên được tiến hành ở 'Bộ phận Thu Dung An Toàn'!

Bailey vừa nói xong câu đó thì bỗng có tiếng gió hú át đi mọi âm thanh và xé rách màng nhĩ của tất cả mọi người.

Toàn bộ phòng thí nghiệm rung lắc. Vô số vết nứt hiện lên trên mặt tường rắn chắc, thậm chí vết nứt còn không ngừng mở rộng, kéo theo cát bụi cuộn trào cuốn vào trong Lõi Lò Thăng Hoa.

“Cẩn thận!”

Badr hét lên, rồi chạy vội tới bổ nhào lên Bailey. Vô số mảnh đá vụn và kim loại dính bắn vào bộ đồ bảo hộ. Nếu không có Badr thì có lẽ Bailey đã biến thành một đống hỗn độn máu me be bét rồi.

Taida vẫn giữ vững bình tĩnh, ông ta thậm chí còn không nhìn đi chỗ khác mà tiếp tục tiến hành nghi thức. Gió thổi tung bay mái tóc bạc trắng của Taida khiến ông trông giống như một con sư tử già nua dữ tợn.

Già, nhưng vẫn mạnh mẽ.

Aether hư vô nhảy múa, tạo ra một bộ giáp sắt nhiều lớp kiên cố bao quanh cơ thể Taida để bảo vệ ông ta chỉ trong nháy mắt.

Những người mặc đồ xám vẫn không hề có bất kỳ phản ứng nào ngoại trừ việc một vùng chân không bỗng xuất hiện quanh đó. Dù sự sụp đổ điên cuồng này không thể ảnh hưởng tý gì đến vùng chân không nhưng có vẻ họ cũng không hề có ý định giúp đỡ. Trong mắt họ chỉ có một nhiệm vụ duy nhất là bảo vệ trụ thủy tinh.

Sụ hủy diệt vẫn còn tiếp tục.

Kim loại xung quanh như bị nóng chảy, vô số gai nhọn mọc ra trên đó, tất cả đều hướng về phía Bologo, sau đó hóa thành bụi mịn và biến mất.

Cảnh tượng như này đang không ngừng diễn ra tại bốn phía xung quanh, "Phòng Khai Hoang" liên tục sụp đổ với vô vàn tiếng ầm ầm vang vọng.

Giờ đây Jeffrey đã tỉnh táo lại. Anh ta nhìn về phía Bologo đang ngủ say, sau đó hơi ngước đầu lên thì thấy Bá chủ trong trụ thủy tinh phía sau.

Nhìn từ góc này thì cả hai tạo ra một bố cục rất thần thánh. Cyrin trông như một vị thần giáng xuống từ bầu trời, hắn đang chìa hai tay ra để nhấc bổng Bologo đã chết ra khỏi trần thế.

“Đã lâu không gặp.”

Jeffrey thì thào, sau đó giải trừ năng lượng bí mật. Anh ta đưa tay để cảm nhận dòng Aether đang chạy qua đó.

Còn có một tình huống sẽ khiến "Phòng Khai Hoang" báo động, đó là khi "Phòng Khai Hoang" bị tấn công. Nếu như "Phòng Khai Hoang" có trí tuệ thì hẳn sẽ cảm thấy quen thuộc và nhớ tới nó.

Một vị quân vương bạo ngược, hắn tàn ác và chuyên chế, hắn thờ ơ và vô tình, hắn đặt mọi thứ mà mình nhìn thấy vào trong tầm kiểm soát.

Dù là chiến binh hay trẻ em, dù là sóng dữ hay gió giật, dù là sự sống hay vật chết, thậm chí kể cả linh hồn và Aether hư vô kia.

Chỉ cần ở dưới quyền lực của hắn thì mọi thứ đều sẽ bị thu phục và trở thành lưỡi dao sắc trong tay.

Đó là lý do tại sao hắn lại được gọi là "Bá chủ".

- Chạy mau! Taida!

Jeffrey hét lớn lên. Đến giờ thì Taida cũng hiểu được ý của Jeffrey. Bộ giáp sắt trên người ông ta lập tức lụi tàn, nó không phải do Taida giải trừ bộ giáp mà là do Aether tạo ra nó đã bị rút sạch.

Bị chiêu mộ bởi một sức mạnh khác càng chuyên chế, càng bạo ngược hơn.

Toàn bộ "Phòng Khai Hoang" cũng thế, nó giống một "miền ảo" chứa đầy Aether bên trong. Hiện giờ toàn bộ Aether đang đổ xô về trung tâm, tuyên bố trung thành với quyền lực chuyên chế, bạo ngược ấy.

Vào lúc này, những người mặc đồ xám cuối cùng cũng phải để ý đến. Ánh sáng bùng lên từ dưới lớp áo choàng sẫm màu, tuy nhiên tất cả đã quá muộn. Ngay cả vùng chân không cũng bắt đầu sụp đổ, vô số vết nứt nhỏ vượt qua ranh giới và lan rộng ra khắp mọi nơi, thậm chí đến tận trụ thủy tinh rồi tạo ra một vết nứt nhỏ.

Vị thần trong trụ thủy tinh bỗng mờ hẳn đi, hắn đã bị tước đoạt toàn bộ Aether và trở về với bóng tối.

Bụi mù bao phủ mọi tầm nhìn, Taida nấp ở đằng xa cũng quan sát tất cả trong kinh hãi.

Không chỉ mọi Aether bị chiêu mộ mà còn cả linh hồn của vật chết kia.

Những Linh hồn Sắt Lạnh.

Cảnh này rất thường thấy trong thuật giả kim, giết chết vật chất và rút linh hồn của nó ra.

Những thứ bị giết chết và cướp mất linh hồn cuối cùng sẽ lụi tàn thành cát bụi giống y như này.

- Linh hồn của anh ta không hoàn chỉnh, không thể mang theo ma trận giả kim... vậy nên nó mới chiêu mộ Aether và khiến bản thân trở nên hoàn chỉnh, cho dù chỉ là tạm thời.

Bailey đã hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Mặc dù đang bị Badr đè xuống dưới nhưng cô vẫn bất chấp ngẩng đầu lên để ngoan cố quan sát tất cả.

Linh hồn đã sụp đổ đúng vào lúc cấy ghép thành công. Trong khoảnh khắc giữa ổn định và mất kiểm soát ấy thì bản năng đã giúp Bologo kích hoạt sức mạnh của Bá chủ.

Ở trung tâm của cơn bão hủy diệt, nước trong bồn tắm đã chuyển sang màu đỏ tươi. Không biết cơ thể của Bologo đã hỏng mất bao nhiêu lần và anh đã sống lại bao nhiêu lần trong khoảng thời gian ngắn ngủi này.

Bụi trộn với vô vàn mảnh kim loại va vào bồn tắm khiến nó trở nên rách rưới và cong queo, trông như bị vô số mũi tên bắn xuyên qua đó.

Ánh sáng xanh lam dần lóe sáng dưới màu đỏ tươi. Tuy ma trận giả kim đang dần lan ra khắp bề mặt cơ thể nhưng nó vẫn không có cách nào bao trùm hoàn toàn.

Những "Linh hồn Sắt Lạnh" được kêu gọi đó chưa đủ, vẫn chưa đủ.

Từng chùm ánh sáng xanh lam lóe sáng, mọi mảnh vụn linh hồn do Bologo thu thập đồng loạt hiện ra như một đàn đom đóm vừa xổ lồng. Chúng hòa vào ma trận giả kim, giúp quỹ đạo đang bị dừng lại này tiếp tục tiến lên phía trước.

Tiến thẳng cho đến khi nắm chặt toàn bộ quyền năng này vào trong tay.

Cơn cuồng phong cuốn theo bụi mù đâm sầm vào "Phòng Khai Hoang" đang không ngừng sụp đổ. Tiếng gió hú nghe như ngàn hồn ma đang réo rắt, lại nghe như âm điệu trẻ thơ và thanh tao của vô vàn đứa trẻ đang cất lên trong dàn đồng ca và dư âm của tiếng đàn organ.

Trong những lời cầu nguyện và sự vui mừng, chào mừng Thần đến.

Gió dừng.

Một lượng lớn bụi đã tích tụ dưới bồn tắm bị vỡ khiến nó chất lên đống cao trông như một ngai vàng méo mó được xây trên đống tro tàn.

Ý chí trong màu đỏ tươi bỗng bừng tỉnh khiến bồn tắm đổ về phía trước. Một lượng lớn máu tràn ra, tạo thành một bậc thang dài màu máu trước mặt.

Bologo ho khan một tiếng, sau đó khạc ra một lượng lớn chất dịch. Toàn thân anh đau đớn đến mức như thể vừa bị ném vào cối xay, mỗi một dây thần kinh đều đang gào thét.

Anh thử đứng dậy, nhưng lại vô lực ngã xuống, chật vật lăn xuống ngai vàng trong tiếng rên rỉ trầm thấp.

Mọi thứ dường như đã kết thúc.

Một tiếng vang nặng trĩu phát ra. Bailey ngẩng đầu lên thì thấy cánh cửa ngăn cách đã hoàn toàn sụp đổ. Dưới sự chiêu mộ của cường quyền nó đã dần rách nát cho đến khi sụp đổ.

Ngay sau đó, nhiều tiếng nổ khác vang lên từ ngoài cửa, rồi đến hàng loạt tiếng báo động vang lên, các kỹ thuật viên la hét, chạy tứ tung.

“Xem ra phạm vi chiêu mộ không chỉ ở đây mà ngay cả bên ngoài cũng bị ảnh hưởng.”

Badr đỡ Bailey dậy. Nhiều cuộc kiểm tra đang được tiến hành bên ngoài, dưới sự chiêu mộ của cường quyền, hiện tượng chân không Aether xuất hiện ở mọi khu vực gần đó và gây ra nhiều vụ tai nạn khác nhau.

Bailey trông có vẻ phờ phạc. Cô đã thành công, đáng lẽ lúc này phải hoan hô thật lớn mới đúng, nhưng sau khi nghe những tiếng nổ liên hồi, gương mặt thanh tú của Bailey như biến thành một quả bóng bị xì hơi.

“Còn vài ngày nữa là tổng kết cuối năm. Rõ ràng là năm nay chưa có tai nạn nào xảy ra ở Lõi Lò Thăng Hoa...”

Bailey bực bội lẩm bẩm một mình.

Taida mất hết sức lực ngồi trong góc. Aether khắp người bị rút sạch khiến ông ta cảm thấy vô cùng khó chịu.

Nhìn sang bên cạnh, những người mặc áo xám vẫn tập trung vào trụ thủy tinh như cũ, sau đó liếc về phía người nằm trên vũng máu đang chật vật đứng dậy. Trên mặt Taida hiện ra một nụ cười nhẹ nhõm.

Họ đã cướp đoạt sức mạnh của Bá chủ thành công.

“Đó thực sự là một cảm giác quen thuộc. Tất cả Aether đều bị rút sạch. Cảm giác giống như 'Aether – Cấm Tiệt' của 'Học phái Bản Nguyên'.”

Giọng nói vang lên từ phía sau. Jeffrey quay đầu lại thì thấy Lebius đã xuất hiện ở đây không biết từ khi nào. Anh ta đang chống gậy quan sát mọi thứ vừa diễn ra.

“Người Ngưng Kết giống như cá, còn Aether là biển cả bao bọc lấy chúng ta. Không cảm nhận được Aether quả đúng là khiến người ta bất an”, Jeffrey trả lời, “Sao anh lại tới đây?”

- Náo động cỡ này sao có thể không thu hút sự chú ý của tôi?

- Chỉ có mình anh sao?"

Jeffrey lại hỏi.

- Chỉ cần mình tôi là đủ.

Lebius bình tĩnh đáp lại. Tiếng vang của bộ giáp sắt vọng lại từ bóng tối.

Ánh mắt đưa ra xa. Một bóng người đang dần đứng lên khỏi vũng máu, trên người anh ta lóe lên tia sáng màu xanh lam kỳ dị kèm với từng hơi thở hổn hển trong đau đớn.

- Jeffrey, bảy năm trước, chúng ta đã hành quyết một vị Bá chủ.

Bologo cuối cùng cũng đứng được dậy. Cơ thể anh đã chắn hoàn toàn ánh sáng lờ mờ ở phía sau, che lấp đi bóng dáng của Cyrin sau ngai vàng tro tàn. Tuy đầu cúi thấp xuống nhưng anh vẫn cố chấp dựng thẳng sống lưng.

- Bảy năm sau, chúng ta nghênh đón một vị Bá chủ khác.

Giọng của Lebius cuối cùng đã có chút cảm xúc, anh ta vừa hưng phấn lại vừa sợ hãi:

- Một vị Bá chủ bất tử.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK