- Đột kích?
Church mỉm cười, nhìn Palmer với vẻ khó hiểu.
- Anh nói cái quái gì vậy? Bộ phận Thực Địa mới là bộ phận phụ trách công việc đó, nó không liên quan gì đến Tổ Quạ.
- Thế thì tin tức của anh lại không nhạy bén rồi, Church, một nhân viên tình báo như vậy là không được.
Palmer lấy huy hiệu của Biệt đội hành động ra khiến nụ cười trên khuôn mặt Church tắt dần.
- Như anh đã thấy, tôi đã được chuyển đến Bộ phận Thực Địa… gần đây.
Cất huy hiệu đi, Palmer nói trong sự bất lực.
- Biệt đội hành động...
Church nhớ lại thông tin về đội hành động này. Tuy không có nhiều thông tin được lan truyền, nhưng ai cũng biết người phụ trách của đội hành động này chính là Lebius, Lebius của bầy sói.
Ai cũng mong chờ ngày đội hành động này đi vào hoạt động, nhưng kể từ sau những lời đồn thì Biệt đội hành động lại mất một quá trình rất lâu để xây dựng khiến Church gần như quên mất sự tồn tại nó.
- Tôi cứ tưởng rằng đội này đã bị hủy bỏ mất rồi.
Church nói.
- Không phải, do tuyển người có hơi khó khăn. Dạo gần đây đội mới có lực lượng ban đầu để hành động, chính là hai người bọn tôi.
Palmer tỏ vẻ bất lực. Trên thế giới này không có quá nhiều con nợ đến vậy, chứ chưa nói đến việc còn phải được Cục Trật tự chấp nhận. Palmer tiếp tục phàn nàn với Church:
- Quý ông Lazarus này, người chỉ mới trở thành Người Ngưng Kết cách đây vài ngày, và tôi, một cựu nhân viên tình báo. Trong vòng chưa đầy bốn mươi tám giờ nữa, hai người bọn tôi sẽ phải đột kích vào một trại địch được canh phòng cẩn mật.
Giọng Palmer mang nặng áp lực. Không giống như những gì Bologo nghĩ, Palmer làm nhiệm vụ này rất nghiêm túc.
- Chờ đợi bọn tôi có thể là một nhóm xã hội đen thông thường, nhưng cũng có thể là một nhóm lớn Người Ngưng Kết, thậm chí còn có thể là Người Ngưng Kết của Thanh kiếm bí mật của Đức Vua. Chúng đang họp để nghiên cứu cách đột nhập vào Phòng Khai Hoang thì bỗng có hai thằng cha xui xẻo đột nhiên xông vào.
- Với độ may mắn của anh thì tôi nghĩ nó rất có thể là vế sau.
Church đáp.
- Đúng vậy, thế nên tôi mới cần thêm thông tin chi tiết, thông tin mà anh không thể báo cáo... Dù sao thì đó không phải là chuyện gì quan trọng lắm đúng không? Chỉ là một vài câu chuyện phiếm.
Palmer nhìn chằm chằm vào Church rồi cười:
- Nhưng tôi đoán nó không tệ như tôi nghĩ? Ít nhất là không có bóng dáng của Thanh kiếm bí mật của Đức Vua ẩn trong đó.
- Tại sao?
- Nếu như có Thanh kiếm bí mật của Đức Vua thì anh sẽ không ghi vào báo cáo mà trực tiếp yêu cầu Bộ phận Thực Địa tiến hành bao vây, trấn áp. Hiện tại cấp độ ưu tiên của Thanh kiếm bí mật của Đức Vua cao hơn nhiều so với 'Người Nghiện'.
- Biết rồi mà vẫn còn nói như vậy?
- Đùa thôi, giúp bầu không khí sôi động thêm một chút thôi mà.
Palmer nhớ lại bản báo cáo với một nụ cười toe toét.
- Anh đã nói trong báo cáo rằng có một số lượng lớn ác ma ở đó.
Bologo, người vẫn im lặng nãy giờ, hỏi.
- Đúng, có một mùi thối rất nặng, chúng cố che giấu bằng mùi tanh của cá ở bến tàu, nhưng với cái mũi của một người chuyên nghiệp thì rất dễ nhận ra thứ mùi này.
Church liếc Bologo thêm vài lần. Dáng vẻ của người đàn ông này toát ra vẻ lạnh lẽo, không hiểu vì sao khi nhìn vào đôi mắt xanh biếc kia, Church lại cảm thấy hoảng hốt đến kỳ lạ, như thể có thứ gì đó ẩn giấu dưới cơ thể phàm trần này... một thứ gì đó u ám hơn.
Bologo nói:
- 'Người Nghiện' sử dụng hòn đá triết gia để khống chế và ép những ác ma này làm việc cho chúng.
- Tôi cũng cho là vậy.
Church đồng ý, sau đó bổ sung thêm:
- Có lẽ hai anh sẽ thất vọng.
- Bản báo cáo đó chứa mọi thông tin mà tôi đã dò la ra được. Tôi không biết số lượng cụ thể của Người Ngưng Kết hay ác ma, ngoài ra cũng không phát hiện ra bất kỳ dao động Aether nào ở đó, bởi vậy không thể phán đoán được gì cả... Còn về điều cần phải chú ý đến thì chính là kẻ tên David kia, hắn là ông trùm ở đó.
- Không có nhiều thông tin về hắn được đào bới ra bởi Tổ Quạ, chỉ biết hắn là một lính đánh thuê đã đến Opus vài năm trước. Nếu có Người Ngưng Kết trong số chúng thì đó rất có thể là David.
- Chẳng lẽ anh không nói chuyện với tên David đó sao? Tôi nhớ trước kia anh rất thích làm thế cơ mà?
Palmer nói.
- Tôi đã nói hết rồi, bản báo cáo này là tất cả những gì tôi tìm thấy. Về sở thích nhỏ mà anh vừa đề cập, tôi đã kiềm chế nó thành công, có nghĩa là... anh đã tốn công đi một chuyến vô ích rồi, Palmer.
Church vừa nói vừa khoát tay, còn Palmer thì sững sờ.
- Thật?
Palmer hoài nghi.
- Thật, ngay cả khi tôi muốn nói chuyện với David thì cũng không thể. Hắn thường giấu mình trong văn phòng, rất hiếm khi xuất hiện, còn những ác ma kia thì không có nhiều chuyện để nói với chúng.
Church nói.
- Không không không, tôi không hỏi về chuyện David mà đang hỏi anh, Church, anh đã thực sự kiềm chế được sở thích nhỏ đó?
Palmer khó mà tin nổi. Anh ta rất hiểu Church, thằng cha này rất sẵn lòng đào sâu tâm trí của kẻ địch, thậm chí đôi khi còn tiếp cận chúng dưới hình dạng người thân nhất để tìm kiếm điểm yếu sâu bên trong nội tâm.
Nhưng hiện tại, sở thích hơi dị dạng này thế mà lại bị Church kiềm chế lại. Nó thật kỳ quái, giống kiểu một kẻ nghiện rượu đã uống rượ trong rất nhiều năm, một ngày nào đó bỗng tu thành chính quả, vứt chai rượu đi và biến thành một vị đại sứ kiêng rượu.
Church thờ ơ đáp:
- Anh có nhớ mình đã nói gì với tôi khi chúng ta giải thể không?
- Tôi không nhớ, anh biết đấy, tôi là một người rất hay nói, sao có thể nhớ được nhiều như vậy.
Palmer rất hiểu về bản thân.
- Anh nói với tôi rằng chơi với lửa như vậy sẽ có một ngày bị lửa thiêu chết, vậy nên tôi đã nghe theo lời khuyên, kể từ đó không còn làm theo sở thích nhỏ nữa mà tuyệt đối tuân theo các quy tắc của Tổ Quạ.
- Thật sao? Tôi không ngờ rằng một ngày nào đó, lời của Palmer Krex lại có tác động đến anh như vậy.
Palmer khiếp sợ.
- Đó là tất cả, chúc may mắn, Palmer.
Church không nán lại thêm. Anh ta đứng dậy và chuẩn bị rời đi nhưng vẫn không quên liếc Bologo rồi thở dài.
- Trở thành cộng sự với thằng cha này không dễ dàng gì.
- Gửi lời hỏi thăm của tôi tới Aphia!
Palmer vẫy mạnh tay.
...
- Nói cách khác là chúng ta đến đây uổng công rồi?
Bologo hỏi:
- Anh ấy sẽ không nói dối chúng ta phải không?
- Sẽ không, bọn tôi làm tình báo từ trước đến nay luôn tuân theo hai nguyên tắc, một là lừa gạt kẻ địch, hai là trung thực với đồng đội. Tình báo rất quan trọng đối với Người Ngưng Kết. Nếu Church nói rằng không biết thì anh ta thực sự không biết, Church sẽ không nói đùa về chuyện đó.
Palmer nhặt một miếng khoai tây chiên lên, vét sạch sốt cà chua rồi nhét vào trong miệng.
- Vì vậy, đúng là một chuyến uổng công... Nhưng không sao cả, Bologo, chúng ta sẽ phải trải qua vô số lần vào sinh ra tử trong cái nghề này, nhìn thấy một số người bạn cũ vẫn còn sống sẽ giúp an tâm hơn chút.
Palmer lườm Bologo rồi nói:
- Nhưng có vẻ một kẻ bất tử như anh không thể hiểu được cảm giác này.
Bologo không trả lơi. Đôi khi anh cũng nhận ra sự khác biệt của bản thân, anh không quan tâm đến cái chết của chính mình, thường thì nó sẽ là công cụ để ạnh chiến đấu.
Cả hai đều không bàn luận thêm về chủ đề này bởi vì dù sao có nói thì cũng không rõ.
- Đúng rồi, anh vừa nói chuyện với ai.
Palmer nhớ lại dáng vẻ của Kodling:
- Bạn bè?
- Có thể coi là vậy, anh ấy là một diễn viên. Có còn nhớ những gì tôi đã kể về Con Chuột Mông Lung không? Đó là tác phẩm của anh ấy.
Bologo nói.
- Con Chuột Mông Lung?
Palmer cau mày. Anh ta có một ít ấn tượng về cái tên ấy, nhưng cũng chỉ là một ít mà thôi.
Tuy nhiên Palmer không quá bận tâm đến nó, mỗi người đều có cuộc sống riêng tư của mình, ngay cả khi đó là một kẻ mắc bệnh tâm thần như Bologo.
Palmer kéo áo, lấy từ trong túi ra một tập tài liệu nhàu nát rồi trải phẳng ra bàn.
- Làm như này có ổn không?
Bologo cảnh giác nhìn xung quanh. Một giây trước vẫn còn đang ăn cơm, một giây sau Palmer đã tiến vào trạng thái làm việc.
- Không sao, anh phải làm quen với việc này, Bologo. Ngoài tính chất bí ẩn của công việc thì chúng ta và những viên chức bình thường khác nhau là mấy?
Palmer ngước lên nhìn xung quanh, ở đây ai cũng mặc đồng phục và phàn nàn về công việc:
- Nghe thì có vẻ lạ nhưng đó là sự thật. Chúng ta là một nhóm những Người Ngưng Kết bí ẩn, nhưng chúng ta cũng đang thực sự sống trong một thế giới bình thường.
Palmer gãi đầu. Anh ta chưa bao giờ xử lý công việc bên ngoài như này nên chỉ có thể giải quyết vấn đề hiện tại dựa trên kinh nghiệm trước đây.
- Vì Church đã nói như vậy nên hai ta chỉ có thể bắt đầu với bản báo cáo và lập một vài kế hoạch.
- Tôi đã nghĩ Lebius sẽ là người phụ trách lên kế hoạch.
Bologo nói.
- Lính đấu với lính, vua đấu với vua, mấy nhiệm vụ nho nhỏ kiểu này sẽ do hai ta thực hiện, đến khi nào có nhiệm vụ cần Lebius xuất hiện thì lúc đó sẽ do anh ta đi liều mạng chứ không phải chúng ta.
Palmer đã xem bản báo cáo rất nhiều lần, nhiều đến nỗi gần như thuộc lòng nó.
Bologo gật đầu đồng ý với Palmer.
Cắn ống hút trong ly nước cam, Palmer tiếp tục lật đi lật lại bản báo cáo trong khi Bologo thì ngẩn ngơ hiếm thấy.
Như Palmer đã nói, nếu người khác không biết trước thì sẽ chỉ coi hai người họ như hai nhân viên công ty đáng thương, những kẻ mà phải giải quyết công việc ngay cả trong thời gian nghỉ ngơi.
Nghĩ đến đây, Bologo đột nhiên bật cười khiến Palmer giật nảy mình.
Bologo luôn là như vậy, lúc suy nghĩ thì mặt không hề có biểu cảm như một tên sát nhân lạnh lùng, nhưng khi nhớ lại chuyện gì đó thú vị thì sẽ bật cười. Trong mắt người khác thì cảnh tượng này không khác gì phim kinh dị.
Một tên sát nhân lạnh lùng đột nhiên lại bật cười, chứng tỏ hắn đã tìm ra mục tiêu của mình cho đêm nay, hoặc đã tìm ra cách xử lý mục tiêu.
Trên thực tế Bologo chỉ đang hồi tưởng. Giống như một cuốn nhật ký trong tâm trí, anh nhớ lại quá khứ, đôi khi là về Adele, đôi khi là về bản thân, sau đó là nhiệm vụ tiếp theo và trả thù.
Bologo cho rằng mình đã trưởng thành, hiện giờ anh đã có thể kiểm soát tốt cảm xúc của mình và không bị cơn giận báo thù chi phối.
Không phải do Bologo không còn phẫn nộ nữa mà do anh đã kiềm chế được cơn giận dữ của mình. Như ngọn lửa trong bếp lò, anh sẵn sàng bùng phát bất cứ lúc nào, chỉ có điều thời cơ chưa đến.
- Ai giỏi chuyên môn của người đấy, chuyên gia, anh thử đưa ra ý kiến xem?
Palmer đưa báo cáo cho Bologo:
- Thông tin trong báo cáo không có gì khác ngoài cách bố trí của tòa nhà, số lượng nhân sự và những rủi ro tiềm ẩn. Kế hoạch mà tôi có thể nghĩ đến là đột kích từ trên cùng của tòa nhà, đột nhập thẳng vào văn phòng của David và giết chết hắn trước khi hắn kịp phản ứng.
- Ừm, chém đầu trực tiếp, một kế hoạch không tồi. Nhưng một khi chúng ta không giết được David thì sẽ rơi vào một cuộc chiến khó khăn.
Bologo nhận bản báo cáo, xem xét và phân tích nó một cách cẩn thận.
- Quan trọng hơn, nếu David là một Người Ngưng Kết thì chúng ta không hề biết gì về năng lượng bí mật của hắn, đây là một việc hết sức nguy hiểm.
Bologo cho thấy phong thái của một chuyên gia. Rất nhanh, một dòng chữ đã thu hút sự chú ý của anh.