Thế giới này rộng lớn đến thế, mỗi giây mỗi phút đều có người ôm nhau vì yêu, cũng có người ôm nhau để nói lời giã từ, như một chùm sao băng xán lạn không ngừng lóe lên rồi vụt mất. Từng khoảnh khắc lấp lánh nối tiếp nhau, biến thành một vòm sáng tràn ngập khắp bầu trời.
Rạp hát Ginny lúc này đã đông nghịt người. Mức độ nổi tiếng của "Con Chuột Mông Lung" thậm chí đã vượt ra ngoài mong đợi của Kodling. Nơi đây không còn chỗ ngồi, ngay cả lối đi cũng chật kín.
Khán giả bàn luận xôn xao, thỉnh thoảng lại hướng sự chú ý về phía trước sân khấu. Họ đều mong chờ cái kết của đêm nay, mong chờ cái kết của Bart, tất cả đều tò mò không biết Kodling sẽ kết thúc câu chuyện thú vị này như thế nào.
Một số người đoán đây là một kết thúc có hậu cho một gia đình: Bart kiếm đủ tiền từ công việc và ăn trộm, bắt đầu tự kinh doanh rồi cuối cùng kiếm được chút gia sản. Vài người khác thì cho rằng kết thúc có thể rất bình thường, Bart tiếp tục cuộc sống giữa hai danh tính của mình, tiếp tục làm việc, tiếp tục ăn cắp, không có hồi kết.
Một số khác chỉ ra rằng đây có thể là một cái kết bi kịch, nhưng lại bị rất nhiều người phản đối. Bởi vì dù sao thì hiện tại đây là một vở hài kịch, mà một vở hài kịch thì không nên có cái kết như vậy.
Đột nhiên ánh sáng xung quanh vụt tắt khiến những tiếng xì xào biến mất, tất cả mọi người hướng ánh mắt về phía tấm màn trên sân khấu với vẻ mong đợi, đón chờ giây phút nó được kéo lên.
- Phấn khích quá, Kodling.
Bray và Kodling đứng trên sân khấu, cách khán giả chỉ đúng một tấm màn đỏ sẫm.
- Anh có chắc đã nghĩ kỹ về đoạn độc thoại cuối cùng chưa?
- Rồi, đã nghĩ kỹ.
Kodling nói với ánh mắt vô hồn:
- Sẽ là một cái kết được mọi người nhớ mãi.
- Vậy thì quá tốt rồi. Rất vinh dự khi được tham gia.
Bray nói. Dù chỉ là vai phụ nhưng cũng đã đủ để khiến anh ta vui khi là một thành viên trên sân khấu.
Kodling mỉm cười. Nụ cười này trông rất bình thường, nhưng khi quan sát kỹ hơn, không hiểu vì sao mà Bray lại cảm thấy ớn lạnh, như thể có một đôi bàn tay khổng lồ lạnh như băng đang vuốt ve sống lưng của anh ta.
- Trước đây tôi đã từng nghe một người nói như này.
Tiếng nhạc vang lên, tấm rèm từ từ được kéo ra, Kodling nhìn thẳng về phía trước. Không biết hắn đang nói với chính bản thân mình hay đang nói với Bray:
- Con người rất phức tạp, có cả tính chất giữa hài kịch và bi kịch.
Bray bất chợt rùng mình, ngay khi anh ta vừa định nói cái gì đó thì tấm màn đã bị kéo ra. Vô số ánh mắt đổ dồn vào họ.
Đột nhiên, Bray cảm thấy như đang phải đối mặt với một thứ gì đó tham lam, quái dị và tràn đầy ham muốn mà không phải là khán giả.
Không... không đúng.
Trong lòng Bray cảm thấy vô cùng hoảng sợ. Mọi thứ vẫn bình thường nhưng giờ lại như có gì đó hoàn toàn không đúng, cứ như thể vào một khoảnh khắc nào đó, thế giới đã bị cuốn vào một vòng xoáy điên loạn, còn anh ta thì không hề hay biết.
Đúng lúc đó, buổi biểu diễn bắt đầu. Sau khi các diễn viên thay phiên nhau xuất hiện, đọc lời thoại của họ, câu chuyện được đẩy dần về phía trước trong những nốt nhạc thăng trầm.
Bray không thể làm nổi bất cứ điều gì. Sân khấu giống như một chiếc hộp âm nhạc tinh xảo, còn Bray chỉ là một phần nhỏ trong cấu trúc phức tạp này. Anh ta không thể làm gì khác ngoài việc đi theo tác phẩm đến cùng.
Buổi biểu diễn bắt đầu.
Kể từ sau vụ trộm, Bart không đêm nào chợp mắt. Hắn tin rằng mình là một người ngay thẳng nhưng cuối cùng lại lạc vào con đường lầm lỗi này. Trong sự vướng mắc và lo sợ về danh tính của mình, vào một ngày nào đó, cuối cùng Bart đã đưa ra quyết định, hắn muốn kết thúc tất cả những chuyện này.
Bart quyết tâm chuộc lỗi, hắn không còn trộm cắp, không còn ngất ngây trước vàng nữa. Hắn cố gắng kiềm chế ham muốn của mình lại và đưa mọi thứ trở lại đúng quỹ đạo như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng vào một ngày nọ, một chuyện ngoài ý muốn đã đến.
“Bart, có vẻ như tôi sắp chết rồi, xui xẻo quá.”
Bạn của Bart ốm liệt giường, đó là một kẻ nghiện rượu nặng, không có đồng tiền tiết kiệm nào trong nhà. Giờ gã lại ốm nặng thì gần như chỉ có đường chết.
- Không, đừng như thế, tôi vẫn còn một ít tiền ở đây, tôi sẽ đưa anh đi khám bệnh.
Bart nói với gã.
- Tôi đã hỏi bác sĩ rồi, chút tiền ấy không thể cứu nổi tôi. Tốt hơn hết là anh nên tiết kiệm để dành cho tương lai.
Người bạn xua tay, từ chối lời đề nghị của Bart.
- Tôi không có nhiều bạn.
Giọng Bart như run lên.
- Tôi cũng thế.
Bart chào tạm biệt. Người bạn tưởng hắn đã bỏ cuộc, nhưng thực ra Bart không hề. Về đến nhà Bart quỳ xuống đất cầu nguyện, nhưng không ai biết hắn đang cầu nguyện điều gì.
Cho đến khi màn đêm buông xuống, Bart mở hộp dụng cụ đã bị khóa lại và lấy những dụng cụ mà hắn thường dùng lúc đi ăn trộm ra. Bart vốn đã từ bỏ tất cả những thứ này nhưng giờ lại phải nhặt chúng lên.
Đây sẽ là lần ăn trộm cuối cùng của Bart, nhưng lần này Bart không còn vì bản thân mà là vì bạn bè, vì mạng sống của người bạn ấy.
Bart xuất phát.
Trái tim khán giả như ngừng đập. Khi giai điệu được đẩy lên cao trào, dường như Bart không còn là một con chuột khốn khổ nữa mà là một con sư tử đang sải bước về phía trước. Hắn sẽ cứu bạn mình, dù cho có phải phạm vào điều bất nghĩa.
Trong câu chuyện "Con Chuột Mông Lung", đây là lần đầu tiên Bart chiến đấu vì người khác, thậm chí một số khán giả còn vỗ tay cổ vũ.
Ánh sáng trên sân khấu mờ đi, Bart lặng lẽ tiến vào bóng tối phía trước. Tuy nhiên đúng lúc này một ánh sáng khác lại quét về phía hắn, nhưng may mà Bart đã kịp thời trốn đi nên không bị phát hiện.
“Con chuột chết tiệt đó ở đâu?”
Tiếng nhạc trở nên kìm nén, sau đó Bray bước vào, trong vai một nhân viên bảo vệ của nhà máy.
Khi Bart còn là kẻ trộm, Bray là kẻ thù của Bart. Với tinh thần công lý mạnh mẽ, Bray luôn muốn bắt Bart nhưng lần nào cũng để Bart trốn thoát. Và khi Bart quay lại làm một người công nhân lương thiện, cả hai đã trở thành bạn bè. Hai người họ thường uống rượu cùng nhau sau khi tan ca. Khi đã say khướt, Bray thường kể với Bart rằng tên trộm thường xuyên lui tới nhà máy này đáng chết đến cỡ nào.
Mỗi lần nói về điều này, Bart chỉ biết cười gượng. Bray không biết rằng tên trộm mà anh ta đang cố bắt lại đang ở ngay trước mắt mình, họ thậm chí còn vừa mới cạn chén và uống rượu.
Bart hít một hơi thật sâu, hắn biết mình tuyệt đối không thể để Bray bắt được. Bởi vì cho dù có là bạn, Bray vẫn sẽ giao Bart ra vì nguyên tắc trong lòng. Hắn sẽ vào tù, còn người bạn của hắn sẽ chết.
Bart không có bất kỳ một người thân thiết nào mà chỉ có một vài người bạn. Đôi khi hắn còn cảm thấy Bray có thể coi như là một trong số đó. Bart không muốn đối đầu với người bạn của mình, nhưng cũng không muốn để một người bạn khác chết.
Bart nhất định phải thành công.
Trái tim khán giả đến xem đập thình thịch. Tiếng nhạc dồn dập, tiếng trống giòn giã, bóng dáng của Bart và Bray đảo quanh, lướt qua nhau vài lần, thậm chí chỉ cần ngoái lại là có thể nhìn thấy nhau.
Bart lén lén lút lút, còn Bray thì nổi giận đùng đùng.
Cuối cùng, Bart đã cạy được két sắt của ông chủ và lấy được một đống tiền. Bạn của hắn sắp được cứu, nhưng đúng vào lúc này, tiếng bước chân đến gần, ánh sáng rọi vào phòng qua hành lang. Bray đang đứng ở cửa với một cái dùi cui.
Cả rạp chìm trong im lặng.
- Cuối cùng cũng bắt được mày.
Giọng của Bray hơi run. Vợ của anh ta đến xem thì hào hứng vì cuối cùng thì câu chuyện cũng đến hồi kết.
Ánh sáng rọi vào Bart. Bart đội mũ trùm đầu, chưa kịp làm gì thì Bray đã lao tới với cái dùi cui. Bart rõ ràng là không thể đánh lại Bray, sau một lúc vật lộn, Bray đã khống chế được hắn.
Lột mũ trùm đầu ra.
“Bart!”
Bray hét lên đầy hoài nghi. Anh ta không thể tìm ra nổi mối liên hệ nào giưuã người bạn lương thiện của mình với tên trộm nham hiểm trước mặt này.
- Không... Đừng nhìn tôi...
Bart cúi đầu và trốn tránh ánh mắt của Bray. Cả hai đều im lặng, chỉ còn lại tiếng tim đập trong bóng tối.
- Đi theo tôi, Bart, anh đã làm điều sai trái.
Bray cố kìm nén đống cảm xúc ngổn ngang để nghe theo công lý trong lòng.
Nghe thấy thế, Bart cười chua chát. Đúng như hắn đoán, Bray là một người ngay thẳng, dù có là bạn thì Bray vẫn sẽ thực thi nghĩa vụ của mình.
- Không, nó không phải cho ta, nó dành cho người bạn của tôi. Anh ấy đang sắp chết và rất cần tiền.
Bart cố gắng giải thích, nhìn Bray với ánh mắt cầu xin.
Một xíu rung động và chờ mong đã thoáng qua đôi mắt của Bray, nhưng gương mặt của anh ta thì vẫn lạnh lùng như cũ.
[Đúng, nói thêm gì đó nữa đi, Bart, nhanh lên, hãy nói thêm điều gì đó nữa.]
Bray thầm cầu nguyện trong lòng. Bray biết rằng trong cốt truyện tiếp theo, Bart sẽ thổ lộ hết những điều trong lòng. Một Bray đề cao công chính sẽ bị Bart cảm động và che giấu hành vi trộm cắp cho hắn.
Cuối cùng Bart sẽ cứu được người bạn của mình và kết thúc sự nghiệp của một tên trộm. Đó sẽ là bí mật giữa anh ta và Bart.
Chỉ cần nói những lời kịch tiếp theo thì câu chuyện sẽ đi đến hồi kết, chỉ cần Bart hoàn thành đoạn độc thoại cuối cùng thì tất cả sẽ kết thúc và đặt dấu chấm hết cho câu chuyện này.
Bart ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào Bray. Hắn đang định nói điều gì đó thì giai điệu cuối cùng mà David ngâm nga vang lên trong tâm trí.
Hắn sắp không chịu nổi được nữa.
- Tôi biết, tôi biết anh là người chính trực, anh sẽ không để cho tôi đi, nhưng đây là vì người bạn của tôi.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Bart lại nói thế.
Bray không hiểu câu thoại này, anh ta hoàn toàn sững sờ bởi vì kịch bản không phải như thế.
- Xin lỗi, xin lỗi, rất xin lỗi, tôi không thể ngồi tù, người bạn đó vẫn đang chờ tôi.
Giọng nói ngày càng trở nên gấp gáp hơn. Bray nhìn Bart với những giọt nước mắt chảy dài trên mặt. Trong mắt Bart hiện lên sự giãy dụa và hoảng sợ.
Mối xung đột giữa các danh tính đã khiến người đàn ông tội nghiệp này kiệt sức, sự xuất hiện của Bray đã khiến tinh thần của hắn hoàn toàn suy sụp. Lúc này trông Bray hệt như một tên điên mắc chứng hoang tưởng. Giây tiếp theo, hắn giơ súng lên và chĩa vào Bray.
Cái quái gì vậy, rõ ràng là không hề có súng trong đạo cụ sân khấu cơ mà! Từ ánh kim loại lóe lên, Bray khá chắc đó là súng thật.
Đầu óc Bray trở nên trống rỗng. Anh ta chưa bao nghĩ được rằng có ngày mình sẽ đứng trên sân khấu và lại bị một khẩu súng thật chĩa vào đầu một lần nữa. Bray đã không nói nên lời.
"Rất xin lỗi, rất xin lỗi..."
Bart nói tiếp, run rẩy bóp cò.
Tiếng súng chói tai vang lên, đưa mọi thứ trở về với tĩnh lặng đến đáng sợ.
Khán giả không hề bỏ chạy bởi vì Kodling diễn quá nhập tâm. Theo họ, cảnh bắn súng ngẫu hứng này chỉ là một phần của màn trình diễn, nhưng mọi diễn viên đều biết rằng cảnh này hoàn toàn không có trong kịch bản.
Ngay sau đó cơ thể Bray mềm nhũn, ngã nhào ra mặt đất. Lỗ đạn ở ngay trước mặt anh ta, chỉ lệch một chút thôi là đã đục xuyên qua cơ thể.
Nhìn Bray, nhìn bản thân, rồi lại nhìn khẩu súng lục trên tay, đôi mắt Bart đờ đẫn.
"Không không không!"
Bart bối rối lao đến ôm lấy thi thể của Bray. Bray không dám chống cự, bởi trước mặt anh ta là một Kodling đã phát điên rồi.
Hắn nâng thi thể của Bray lên vừa khóc vừa cười.
Bart đã giết một người bạn vì một người bạn khác. Và khi bóp cò súng, hắn mới nhận ra rằng mình đã sa vào trong một vũng lầy không thể thoát ra nổi mất rồi.
Diễn biến câu chuyện đã hoàn toàn mất kiểm soát, các diễn viên cũng không thể kéo rèm xuống và lôi Kodling ra khỏi sân khấu. Vào một ngày quan trọng như hôm nay, làm như thế thì chẳng khác nào một đòn chí mạng đối với nhà hát nhỏ này.
Ngăn Kodling lại? Ai dám? Hiện giờ hắn đang cầm một khẩu súng thật trên tay, mọi người bắt đầu tự hỏi liệu Kodling có bị mất trí hay không, mà dường như việc mất trí là một cái kết thích hợp cho đám nghệ sĩ này.
[Đây có phải là cảnh độc thoại cuối cùng của anh không?] Bray nghĩ thầm. [Kodling đã phá hỏng mọi thứ.]
Không ai biết Kodling đang nghĩ gì, kỳ thực chính hắn cũng không biết.
Hắn nhập tâm vào vai diễn Bart đến mức có thể nói Bart là chính hắn, bị kẹp giữa "lẽ thường" và "Người Nghiện". Và bây giờ sự trừng phạt đang truy đuổi những ác nhân này, nó đang cầm một chiếc búa và đóng đinh chúng trên thập tự giá.
"Tôi... rốt cuộc là ai?"
Bart lẩm bẩm một mình rồi đặt đống tiền ăn trộm được lên đầu giường bạn của mình. Người bạn đó vẫn đang ngủ với vẻ mặt đau khổ.
Kẻ trộm, công nhân, tội phạm giết người, hay là...
Bart không thể suy nghĩ rõ ràng, mà cũng không cần phải nghĩ rõ ràng đến vậy.
Trời vừa rạng sáng, Bart tuyệt vọng đi về cuối con hẻm. Bóng dáng hắn dần khuất dạng.
Sau đó không lâu, tiếng súng vang lên.
Buổi biểu diễn kết thúc. Sau một vài giây ngắn ngủi, đèn lần lượt được bật lên, rạp hát sáng rõ, các diễn viên lần lượt bước lên sân khấu.
Kodling đã làm cho buổi biểu diễn trở nên rối loạn, nhưng ít nhất nó cũng đã kết thúc. Thế nên họ vẫn phải tiếp tục diễn, diễn đến khi khán giả ra về.
Một số người đã sẵn sàng gọi cảnh sát ngay sau đó, trong khi những người khác thì nhìn lén Kodling và định giật lấy khẩu súng trên tay hắn ta.
Về phần Kodling, hắn chỉ đứng ngây người trên sân khấu, đối diện khán giả với một cái đầu trống rỗng.
Bray nghĩ thầm: [Bao nhiêu danh tiếng mà "Con Chuột Mông Lung" tích lũy được cuối cùng đã bị Kodling hủy hoại hết rồi.] Thậm chí anh ta còn nghĩ đến việc từ chức. Và dù có định đổi nghề hay không thì đối với Bray nghề diễn viên thực sự quá tệ, chẳng biết lúc nào sẽ bị chĩa súng vào người.
Không biết yên tĩnh được bao lâu, tiếng vỗ tay như sấm vang lên.
Khán giả thi nhau đứng dậy, vỗ tay cổ vũ cho Kodling, người đã khiến Bart trở nên sống động. Sự điên cuồng và hoang mang do nhầm lẫn danh tính dẫn đến mâu thuẫn và cái chết của những người bạn.
Mọi người đều vô cùng xúc động trước màn diễn xuất tuyệt vời này, đến nỗi còn quên cả rằng đây vốn dĩ là một vở hài kịch.
Nhưng điều không ai biết rằng đó không phải là một buổi biểu diễn, đó chỉ là một sự bộc lộ đáng thương mà thôi.
Bart chính là Kodling, Kodling chính là Bart.
Các diễn viên cũng sửng sốt trước phản ứng của khán giả. Sau đó tất cả đều đáp lại với nụ cười trên mặt. Mọi người cùng cúi đầu cảm ơn, duy chỉ có Kodling là trông có vẻ lạc lõng, ngơ ngẩn đứng giữa đám đông.
Kodling ngơ ngác nhìn xung quanh, hắn không hiểu, không thể hiểu nổi mọi người đang vui vẻ vì điều gì.
Đầu óc hắn rối bời, vô số ảo giác lóe lên trước mắt,
Hôm nay đáng nhẽ phải là ngày vui nhất của Kodling, nhưng kết quả là nó đã biến thành địa ngục.
Người bạn duy nhất của Kodling đã chết. Câu chuyện suy cho cùng cũng chỉ là câu chuyện, hắn không thể cứu được David, một âm mưu to lớn bao trùm lên bản thân, và tử thần có tên Cục Trật tự đã gần trong gang tấc.
Từng khuôn mặt với nụ cười kinh tởm hét lớn tên của hắn.
[Kỳ lạ thật, mình đau buồn muốn chết mà đám người này lại vui như trẩy hội.]
Kodling nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng thì bật cười cùng bọn họ.