Mục lục
Món Nợ Bất Tận
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bologo nhìn hết cuốn nhật ký dày cộp này đến cuốn nhật ký dày cộp khác. Trong đó chứa đựng quá nhiều thứ. Khi Bologo đi săn lùng kẻ thù thì chúng cứ thế mà ngủ yên trong thành phố này, vẫn luôn chờ đợi anh.

Tiếng cãi vã của người đàn ông và người phụ nữ vang lên từ căn phòng bên cạnh, thậm chí còn nghe rất rõ qua bức tường. Một bên khác là tiếng TV ồn ào và người dẫn chương trình đang không ngừng phát biểu trong tiếng nhạc ầm ĩ.

Thế giới ồn ào và náo nhiệt như vậy nhưng lại không liên quan gì đến Bologo. Anh thu mình vào trong bóng tối để không ai có thể nhìn thấy bộ dạng của anh, phảng phất như anh chưa từng tồn tại.

Hệt như một cái xác đang dần thối rữa. Cái xác mốc meo bị bao phủ bởi đủ thứ hình thù kỳ dị và giòi bò xung quanh. Chúng đẻ vô số trứng trên chất lỏng sền sệt tràn ra từ vết thương, nhỏ giọt khắp mặt đất…

Bologo không biết mình đã nằm như thế bao lâu. Anh không cảm nhận được gì, cũng chẳng nghĩ ngợi gì, như thể nội tạng, da thịt và linh hồn phía dưới cơ thể đều bị khoét rỗng.

Như một cái xác không hồn.

Cảm giác này rất quen thuộc, hệt như bị trở lại ngục tù tối tăm đó.

[Khi đó mình cũng thế, cứ nằm như này, lâu ngày không gượng dậy được nữa. Như thể mình đã bị cái thế giới điên cuồng này đánh gục hoàn toàn]

[Vì vậy... mày sẽ thừa nhận thất bại sao? Bologo Lazarus.]

"Không."

Giọng nói khàn khàn rít ra từ kẽ răng. Bologo vịn vào tường và gượng dậy như một bệnh nhân đã mất hết sức lực.

Đôi mắt anh đỏ ngầu, khuôn mặt thì tái nhợt một cách bệnh hoạn.

Bologo chật vật bước tới trước gương, chống tay vào tường, cố gắng không để mình ngã. Anh ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào bản thân trong gương.

Tóc rơi loạn xạ xuống, chia con ngươi xanh biếc thành vô số phần. Anh đưa tay ra định sờ vào gương nhưng chỉ chạm vào một thứ gì đó cực kỳ lạnh lẽo.

Đột nhiên Bologo bật cười. Anh không ngừng cười như một bệnh nhân tâm thần. Tiếng cười điên cuồng va vào cơ thể khiến anh phải ưỡn người lên ho khan vài tiếng, cuối cùng không ngừng phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp trong cổ họng như đang nôn mửa.

"Ha... Ha..."

Sau tiếng thở dốc đầy thống khổ, Bologo gắng sức đứng thẳng người. Cảm xúc trên mặt anh đã biến mất, cả người như chết lặng.

Liếc thế giới bên ngoài qua khóe mắt. Bầu trời hiện giờ tối đen như mực, cứ như thể ánh sáng của cả thế giới trong đêm nay đã bị lấy đi, chỉ còn lại bóng tối vô tình nuốt chửng tâm trí của mỗi người.

"Dường như chuyện này không đúng lắm nhỉ? Bologo."

Một giọng nói văng vẳng trong đầu.

"Tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này?"

Những lời thì thầm quỷ quyệt không ngừng vang lên, quấn lấy Bologo như những bóng ma vô hình. Chúng sà vào tai Bologo, tuôn ra từng âm tiết khiến người ta cảm thấy vô cùng bất an.

Bologo mặt lạnh tanh. Ngay giây tiếp theo, trong mắt anh hiện lên vẻ dữ tợn. Anh rút con dao gấp ở eo ra. Ánh dao sắc lẹm dài ra từng đoạn, chỉ thẳng vào Bologo trong gương.

"Ta tìm thấy ngươi rồi, tên khốn kiếp, ngươi chết chắc."

Anh phát ra một tràng cười khàn khàn, nhưng ác quỷ trong gương cũng cười lớn nhìn lại anh.

Nụ cười của Bologo khựng lại. Anh cất con dao gấp đi trong cơn tuyệt vọng, rồi lại lập tức vung lưỡi dao sắc bén chém vào mình trong gương.

"Haha! Thì ra ngươi ở đây!"

Trong âm thanh của sự điên cuồng, chiếc gương vỡ nát. Trông như thể con dao gấp đã chém xuyên qua thực tại để chặt đứt đầu ác quỷ ẩn giấu bên trong đó.

Gương mặt của ác quỷ kia vỡ ra thành hàng nghìn mảnh vụn, rơi vương vãi khắp mặt đất, phát ra hàng loạt âm thanh giòn giã.

Cúi đầu xuống thì thấy dưới đất hệt như một cái kính vạn hoa. Hình bóng của Bologo bị chia thành vô số mảnh vỡ. Hàng ngàn hình ảnh chuyển động cùng lúc tựa như vô số nhánh cây. Mỗi nhánh cây là một cuộc đời chưa từng bị dòm ngó.

Ngọn lửa đang cháy yếu dần đi.

Với vẻ mặt thờ ơ, Bologo dần lấy lại bình tĩnh, như thể người làm hành động điên loạn vừa rồi không phải là anh.

Cởi chiếc áo len ngộ nghĩnh này ra, Bologo gấp gọn nó lại và đặt chung với cuốn nhật ký. Anh nhìn tấm ảnh chụp chung đã ố vàng, rồi dùng ngón tay chà nhẹ lên từng khuôn mặt. Từng dòng ký ức vỗ vào cơ thể như một cơn thủy triều.

Cuối cùng, Bologo nhặt sợi dây chuyền của Adele lên, do dự mất một lúc nhưng vẫn đeo nó vào cổ.

Bologo không tin vào thần, nhưng anh sẵn sàng tin vào Adele, người đã mang đến cho anh hơi ấm xuyên qua thời gian và không gian.

Mở tủ ra, Bologo không lấy bộ quần áo thường mặc mà chọn bộ quần áo lao động màu đen. Đây cũng là một trong những bộ đồng phục do Cục Trật tự cấp, nhưng trông nó không được ưu nhã nên Bologo hiếm khi mặc nó. .

Tuy nhiên giờ không phải là lúc để quan tâm tới những chuyện này.

"Adele, như bà đã nói, bà không thể cứu nổi tất cả mọi người. Tôi cũng vậy, ta đều là những người thường đáng thương, sức mạnh có hạn, nào có thể vươn xa đến thế."

Bologo vừa nói vừa mặc bộ quần áo lao động tối màu. Hết dao gấp này đến con dao gấp khác được anh cắm vào trong túi áo, 'Cánh Tay Thích Ứng' được đeo lên cánh tay trái, dây đeo được thắt chặt để vừa khít với da.

"Không có khả năng chạm vào không có nghĩa là không làm."

Anh khẳng định điều này, đồng thời lắp hết tấm thép này đến tấm thép khác vào rãnh của dụng cụ. Những tấm thép này vốn là vật liệu để Bologo sử dụng để tập luyện năng lượng bí mật tại nhà.

"Đầu tiên hãy đánh sập những gì tôi có thể nhìn thấy, sau đó từ từ đánh sập những gì tôi chưua thể nhìn thấy. Dù sao thì tôi có thời gian gần như vô hạn."

Ngồi xuống, Bologo sửa sang lại phần dưới của mình. Con dao ném sắc lẹm được dắt vào cạnh bắp chân, rồi được ấn chặt, cố định.

Làm xong tất cả, Bologo nai nịt gọn gàng, ngồi ngay ngắn.

"Tôi đã biết mình muốn trở thành một con người như thế nào, Adele."

Anh thú nhận với hư vô như đang xưng tội:

"Tôi muốn chúng phải cảm thấy kinh hoàng và khiếp sợ khi nghĩ đến việc ở cùng thành phố với tôi, và tôi muốn tất cả những kẻ phạm phải điều ác đều sẽ từ chối tôi với nỗi sợ hãi.

Chúng sẽ bật khóc khi nghe thấy giọng nói của tôi, run rẩy khi nhìn thấy hình bóng của tôi. Khi tôi ở gần, chúng sẽ chỉ còn biết cầu xin lòng thương xót của tôi."

Bologo đứng dậy một lần nữa. Cơn giận dữ ẩn trong giọng anh:

"Bà khao khát sức mạnh công lý vượt qua mọi thứ và buông xuống tất cả mọi người. Thật không may, sức mạnh đó không tồn tại. Nhưng tôi nghĩ mình có thể trở thành nó, ngay cả khi đó chỉ là một sự giả tạo vụng về, ngay cả khi sức mạnh đó vỏn vẹn có thể chỉ ảnh hưởng đến thành phố này.

Cho dù có nhỏ bé đến đâu, nhưng nó vẫn thực sự tồn tại."

Sau khi thò vào túi, sờ miếng kim loại lạnh như băng, Bologo đã biết phải làm gì tiếp.

"Tôi đi đây, Adele."

Bologo nói lời tạm biệt.

"Làm những gì tôi nên làm, trở thành người mà tôi nên trở thành."

...

Tiếng gõ dồn dập khiến Vincent thức giấc. Ông lão này từ từ bật dậy và cảnh giác chộp lấy khẩu súng lục ở đầu giường.

Luật pháp và trật tự ở quận Shenbei chưa bao giờ ổn định, đấy là ocnf chưa kể đến cửa hàng nhỏ này của Vincent còn mở cửa đến tận đêm khuya. Thế nên sẽ luôn có một số kẻ liều mạng cố gắng cạy cửa nhà ông vào ban đêm với ý định kiếm thêm thu nhập.

Vincent bước đến song sắt, mở cửa sổ nhỏ, để nhìn vị khách vừa đến qua khe hở.

- Bologo?"

Vincent thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc. Ông đặt khẩu súng lục sang một bên, quay đầu đi về phía kệ hàng:

- Vẫn như cũ đúng không, mà sao anh lại tan tầm muộn như vậy, làm thêm giờ?

Như thường lệ, Vincent tán gẫu với Bologo. Nhưng lần này Bologo không đáp lại. Vincent nhìn Bologo với vẻ cảnh giác, nhưng lại thấy một gương mặt tồi tệ.

- Đã xảy ra chuyện gì, Bologo?

Vincent nghi ngờ hỏi.

- Không có gì, Vincent, hôm nay tôi tới đây không phải để mua những thứ này.

Bologo hạ thấp người:

- Tôi muốn một ít hàng 'không phải để bán'.

Nghe thấy "không phải để bán", vẻ mặt của Vincent trở nên nghiêm túc, giọng nặng nề:

- Anh gặp rắc rối gì à?

Bologo không trả lời.

- Không... Không, Bologo, nghe tôi nói, đi báo cảnh sát đi. Đừng nghĩ giải quyết một mình, cách này sẽ chỉ gây ra tổn thương cho chính anh mà thôi.

Vincent bước nhanh đến cửa sổ nhỏ và thuyết phục Bologo.

Bologo thì cười, rồi chút ngượng ngùng nói:

- Xin lỗi, trước đây tôi đã nói dối ông, kỳ thực công việc mới của tôi...

Bologo không tiếp tục nói nữa. Rất nhiều chuyện không cần nói cũng rõ ràng, huống hồ anh còn đang đối mặt với Vincent. Con cáo già này có thể dễ dàng đoán được chuyện gì đang xảy ra.

- Nó khiến tôi hơi thất vọng.

Giọng của Vincent trở nên lạnh lùng.

- Vincent, có còn nhớ người mà tôi từng kể với ông không? Người mà tên là Adele.

Bologo không đợi Vincent phản ứng mà tự nói luôn:

- Thực ra bà ấy đã chết được vài tháng rồi, bị người khác giết chết. Còn tôi thì vẫn luôn truy tìm danh tính của kẻ sát nhân.

Đôi mắt màu xanh lam nhìn Vincent qua khung cửa sổ nhỏ:

- Hiện giờ tôi đã biết hắn là ai, tôi sẽ giết hắn trong đêm nay.

Vincent im lặng. Ông ta không ngờ Bologo lại đưa ra lý do như vậy. Một lúc lâu sau, Vincent thở dài thườn thượt.

Cửa sổ nhỏ vừa đóng xong thì sau song sắt có tiếng kim loại va vào nhau. Vincent vươn tay kéo cánh cửa sổ nhỏ ra, nghiêng người:

- Tôi chỉ phá lệ lần này.

Vincent chẳng biết từ lúc nào đã châm một điếu thuốc, ánh mắt u ám.

- Cảm ơn.

Bologo cảm ơn.

Vincent khóa song sắt rồi tắt đèn. Nhìn từ đầu đường lại thì nơi này đã hòa vào màn đêm.

Ông lão này đi trước, vượt qua những kệ hàng nặng nề và dẫn Bologo vào trong tầng hầm. Rất ít khách hàng có thể vào đây. Vincent, ông lão sống một mình này, cực kỳ ghét khách khứa tiến vào trong nhà.

Bologo đứng ở cửa chờ đợi. Vincent vươn tay mở một số ngăn tủ, kéo các kệ kính vào bên trong để lộ những thứ trong đó ra ngoài.

Vincent đưa lưng về phía kệ kéo dài, hệt như một thiên thần phản diện đang giương cánh, chỉ khác là đôi cánh không phải lông trắng mà là đủ loại súng cầm tay và vũ khí lạnh khá nhau.

Ông ta ho vài tiếng. Phổi của Vincent không phải thích hợp để hút thuốc.

- Anh cần gì?

Nhìn người như mất hồn này, tuy không biết Bologo đã trải qua những gì nhưng Vincent biết một điều vào lúc này.

Người đàn ông đang đứng này, anh ta đã không thể chịu thêm được nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK