- Tên?
- Ivan Krex.
- Tuổi?
- Hai mươi hai.
- Bộ phận?
- Bộ phận Thực Địa.
“...”
Sau một loạt câu hỏi, biểu cảm của Eugene dần chuyển từ khinh thường sang vui mừng và phấn khích.
Hắn đã moi được rất nhiều thông tin đáng kinh ngạc từ miệng của cái tên được gọi là "Ivan Krex" này. Đây là những thứ mà trước đây hắn chưa bao giờ có khả năng chạm đến được.
Từ vị trí của Cục Trật tự cho đến các phân khu cụ thể của từng bộ phận, mọi thứ đều như hiện ra ngay trước mắt.
- Đúng đúng đúng, đúng là như vậy. Hiện giờ bên trong Cục Trật tự đang trống rỗng, hầu hết tinh nhuệ đều đã được cử đi làm nhiệm vụ. Nếu không thì họ đã chẳng phải cử một kẻ như tôi đến đây để do thám thông tin, đúng không?
Đôi mắt của Palmer đảo quanh. Mặc dù bị đám đàn em kia vây quanh, chắn gần như hết tầm nhìn, nhưng anh ta vẫn có thể nhìn thấy một vài thứ qua khe hở.
Chẳng hạn như mấy kẻ đang vận chuyển hàng hoá, chúng đã vận chuyển từ tối qua cho đến tận bây giờ vẫn chưa dừng lại.
[Chúng đang vận chuyển thứ gì?]
“Lực lượng bên trong trống không sao?”
Eugene thì thầm. Nhìn dáng vẻ nhếch nhác khó tả của Palmer, hắn đã hơi tin những thông tin này.
[Cái tên ngu như này mà còn được cử đi, chẳng lẽ Cục Trật tự thực sự không còn lực lượng tồn dư nào hay sao?]
Eugene trầm tư suy nghĩ. Hắn vẫn còn nhớ tin tức lan truyền trong khu vực màu xám: "Họ" đã trở lại và đang triển khai một vài giao tranh trong bóng tối vô hình với Cục Trật tự.
Một cuộc chiến vô hình đang diễn ra.
[Giờ mình đã có vị trí chính xác của Cục Trật tự, cũng như thông tin rằng lực lượng nội bộ của chúng đang trống không, một khi "họ" biết được thông tin này...]
[Đó sẽ là một số tiền lớn, một số tiền khổng lồ đến mức lẽ đủ để mình thăng cấp thành một “Hiệp sĩ Cầu Nguyện”.]
Là một Người Ngưng Kết của thế lực bên ngoài, Eugene nếu muốn thăng cấp thì chỉ có cách tìm đến đám nhà giả kim điên cuồng của "Hội Tu sĩ Chân Lý" kia.
Chưa nói đến việc đám nhà giả kim này thu phí rất cao, mà còn khả năng rất lớn sẽ bị như vật thí nghiệm. Điều gì cũng có thể xảy ra, nhưng “họ” thì khác. “Họ” là con quái vật khổng lồ có thể chống lại Cục Trật tự.
Hơi thở của Eugene dần trở nên dồn dập. Hắn nhìn Palmer như nhìn một kho báu, chỉ có điều là cái kho báu này lại khiến người ta cảm thấy hơi bất an.
- Được rồi... Thông tin không tồi.
Eugene gật đầu với nụ cười thân thiện trên mặt. Nhìn thấy thế, Palmer cũng lộ ra hàm răng trắng bóng.
- Tao có thể sống đến ngày hôm nay bởi vì tao biết kính trọng những điều chưa biết đến, cảnh giác với mọi cơ hội và nghi ngờ tất cả lòng tốt.
Eugene nói, rồi vung con dao bấm lên như muốn cứa cổ Palmer. Lưỡi dao dừng ngay trước cổ khiến Palmer chuyển từ cười sang hét lớn.
Nhìn thấy gương mặt kinh hoàng này của Palmer, vẻ dữ tợn của Eugene ngưng trệ trong vài giây, rồi lại phá lên cười:
- Đánh gãy tay chân của hắn, nhưng đừng giết chết.
Eugene ra lệnh. Đám đàn em đứng xung quanh tiến lại gần, còn Palmer thì hét lớn:
- Chuyện gì đây, tôi đã nói hết cho các người rồi còn gì!
- Kẻ phản bội không có kết cục tốt đẹp, với chúng ta ở đây cũng như vậy.
Eugene cười gằn:
- Vả lại ai biết được điều mà mày nói là thật hay giả.
Sống trong nghề, ít nhiều cũng phải có chút đạo đức. Theo Eugene, loại người như Palmer này nhổ vào mặt cũng không có gì là quá đáng.
Đập con dao dài vào lòng bàn tay, tên đàn em đang đứng trước mặt Palmer nở một nụ cười, rồi nâng con dao lên. Ánh dao sáng loáng phản chiếu trên mặt.
Đúng lúc này, Palmer nghiến răng, chuẩn bị làm gì đó thì một tiếng gầm dữ dội của động cơ vang lên, cắt ngang mọi dòng suy nghĩ.
Tiếng động cơ ngày càng rõ ràng, ngày càng trở nên điếc tai, như thể một con quái vật nào đó đang cưỡi gió và sấm sét lao tới.
Có người hướng ánh mắt ra ngoài tòa nhà. Phía cuối con đường lầy lội, bẩn thỉu là một bóng người đang phi nhanh tới.
Chiếc xe máy gầm rú như một con chiến mã thoát cương. Theo sau là cát vàng cuốn ngập trời, khói bụi bao trùm lấy gần hết hình dáng của nó, ngay cả dáng vẻ của người cầm lái cũng bị che khuất.
Nó lao tới như một tia chớp với tốc độ tối đa. Khi mà mọi người để ý thấy thì nó đã đến gần tòa nhà.
Eugene sững sờ mất một giây, sau đó lập tức đưa ra quyết định theo bản năng trong thời khắc sinh tử: sải bước đến mép giàn giáo, cầm lấy một khẩu súng trường, nhắm vào chiếc xe máy và bóp cò.
Tiếng súng vang lên.
Sau tiếng súng nổ, chiếc xe máy bắt đầu lắc lư dữ dộ. Viên đạn đã bắn xuyên qua lốp khiến chiếc xe máy đang chạy tốc độ cao bắt đầu mất lái, rồi cuối cùng tông vào lề đường với một tiếng động lớn. Bụi mù bốc lên xung quanh che kín tầm nhìn.
Eugene huýt sáo. [Tài thiện xạ của mình vẫn chuẩn xác và đầy chết chóc như xưa...]
Âm thanh gió rít cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn. Trong khói bụi mù mịt, một sợi dây móc bắn xuyên qua không trung và ghim chặt vào cột chịu lực ở bên cạnh.
- Chặt đứt nó!
Eugene gầm lên. [Quả nhiên vẫn quá chủ quan, từ nãy đến giờ tên Ivan này nói nhảm chỉ là để trì hoãn thời gian.] Eugene quay đầu, ra lệnh cho đám đàn em:
- Giết hắn!
Eugene ra lệnh rất dứt khoát, nếu không thì đã không tồn tại được ở Opus lâu như vậy.
Tên đàn em vung con dao dài lên và chuẩn bị chém lìa đầu Palmer, nhưng sau một thời gian dài “đầu hàng địch”, thể lực của Palmer đã dần hồi phục. Palmer mỉm cười với tên đàn em, rồi giơ chân lên đá mạnh.
Dù cho có cứng như thép thì trúng một cú này cũng phải gập người xuống.
Cơn đau dữ dội truyền đến từ hạ bộ khiến tên đàn em thoát lực trong nháy mắt. Con dao dài tuột ra khỏi tay, rồi cả người yếu ớt khuỵu xuống.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Palmer đạp hai chân xuống đất, lật ngược lại và đập mạnh cái ghế vào tên đàn em đứng đằng sau đang cầm súng dí vào đầu.
Cả người xoay tròn theo cái ghế, rồi va tiếp vào tên đàn em đang quỳ.
Cả hai cùng ngã xuống, khắp người Palmer đau đến ê ẩm, nhưng cũng may là cái ghế anh ta đang bị trói vào cũng bị đập nát. Palmer đã tự do, chỉ còn mỗi hai tay vẫn bị khoá.
- Chó chết!
Tên đàn em đứng sau bị đập vào chửi rủa. Hắn giơ khẩu súng lục lên định bóp cò. Với khoảng cách gần như thế thì về cơ bản Palmer không còn chỗ để né.
Đây là một thế giới siêu phàm, nhưng cơ thể con người vẫn chỉ được cấu tạo từ máu thịt yếu ớt. Ngay cả một Người Ngưng Kết mạnh mẽ vẫn có thể chết dễ dàng bởi một viên đạn xuyên qua đầu.
Họng súng đen nhánh chĩa vào Palmer. Cái chết sắp đến, nhưng vẻ mặt của Palmer lại không hề có chút sợ hãi mà trông như đang mong đợi một điều gì đó. Nhịp tim của Palmer tăng nhanh, kèm với đó là niềm vui của một con bạc hiện rõ trên mặt.
Một thứ sức mạnh nào đó đang trào dâng, không phải là năng lượng bí mật, mà là một thứ sức mạnh nào đó thầm lặng, kỳ dị hơn.
Chính là "ban ân" đến từ ma quỷ với cái giá là linh hồn quý báu.
Tên đàn em bóp cò, một âm thanh khô khốc phát ra từ tay hắn.
Đạn kẹt.
Tên đàn em sững sờ, hắn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bị kẹt đạn vào đúng thời điểm như vậy. Hắn lớn tiếng chửi bới:
- M* kiếp! Đen như chó!
Palmer cười lớn, rồi đá vào mặt tay súng với một lực mạnh đến nỗi khiến hắn bị văng khỏi giàn giáo và ngã thẳng xuống cầu thang.
*Hít* “... Đúng là khiến người ta vừa yêu vừa hận.”
Palmer cau mày, trông rất bình tĩnh như đã tính trước mọi thứ. Anh ta quay đầu lại, nhìn về phía mấy tầng giàn giáo hỗn loạn kia, sau đó thì thấy trong tiếng gió rít gào và vô vàn tiếng súng dày đặc, một bóng người đen xám xuyên qua làn khói và xông lên tầng theo dây móc.
Như một con chim ưng đang sà xuống, mau lẹ và đầy chết chóc.
Trông nó như một buổi biểu diễn, nhân vật chính đang hạ xuống với dây cáp treo trên sân khấu, nhưng thời điểm xuất hiện có hơi sai lầm theo quan điểm của Palmer.
Nhân vật chính đối mặt với làn mưa đạn. Mấy viên đạn găm vào người khiến vài vệt máu loang ra, nhưng hắn không hề dừng lại mà tiếp tục lao đến với con dao gấp màu bạc sáng loáng trên tay.
Ánh dao chết chóc không ngừng lớn dần trong mắt tay súng. Tiếng gió rít lướt qua, để lại vết thương mảnh khảnh xẻ dọc cổ họng. Tay súng cố gắng bịt miệng vết thương lại, nhưng con dao gấp lại vụt tới đâm xuyên tim và nâng hắn lên như một lá chắn.
Bologo là một chuyên gia, mà một chuyên gia thì phải biết tận dụng mọi thứ trên chiến trường.
Anh nâng xác của kẻ địch lên để ngăn hầu hết phát súng, kèm với tốc độ di chuyển cực nhanh là làn sương máu bốc lên trước mặt.
Từ nãy đến giờ Eugene vẫn chưa thể nhìn rõ bộ dạng của Bologo. Bologo như một màn sương đen bí ẩn, ngay cả khi giờ là giữa ban ngày thì vẫn không thể bị nhìn thấu.
Màn sương máu và bụi bốc lên xung quanh che mất gương mặt thật của Bologo, chỉ chừa lại mỗi ánh sáng xanh lấp lánh trong màn sương.
Ném cái xác dính đầy đạn xuống, Bologo quay người, nấp vào một cây cột chịu lực khác. Tiếng súng nổ tanh tách, cột chịu lực khẽ lắc lư, bụi bắn tung tóe.
Cơn đau ập đến, máu và thịt quyện chặt, siết vào nhau, rồi những đầu đạn cong vênh bị đẩy ra khỏi cơ thể.
Bologo liếc chiếc áo khoác chưa mặc được mấy ngày đã thủng lỗ chỗ này.
Mặc dù nó được cung cấp miễn phí nhưng vẫn khiến anh có hơi bực tức. Bologo vừa quay đầu đã thấy một bóng người trông rất buồn cười khác.
Palmer ngồi xổm trên mặt đất đang nhích từng chút một, sau đó đưa hai tay qua chân lên phía trước. Sau khi kéo mạnh vài lần, anh ta vẫn không thể thoát khỏi chiếc còng tay.
“Chết tiệt.”
Palmer cảm thấy về sau mình cần phải rèn luyện kỹ năng "Aether – Khuếch Đại" này nhiều hơn. Ngay sau đó, cơ thể anh ta phát ra một ánh sáng nhạt, vô số hoa văn trông như ma trận bắt đầu lan ra, nhấp nháy trên người Palmer.
Hàng loạt tiếng leng keng liên tục vang lên, như thể có vô số lưỡi dao vô hình đang chém vào cái còng tay.
Có vẻ Palmer hơi nóng vội nên những lưỡi dao vô hình này quơ loạn xa, thậm chí còn để lại vài vết thương nhỏ trên cánh tay anh. Nhưng cũng may mà nhờ lực ở cổ tay, Palmer cuối cùng cũng thoát khỏi nó sau khi âm thanh rắc vang lên.
Mặc dù Palmer đã cố che giấu nhưng chuyện này vẫn thu hút sự chú ý của Eugene. Từng hoa văn sáng nhạt cũng hiện ra trên cơ thể hắn.
Khoảnh khắc mà Palmer vung lưỡi dao vô hình lên, hắn đã cảm nhận được sự trào dâng của Aether, nó giống như một giọt nước rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng tạo ra vô số gợn sóng.
- Hắn ở phía bên kia!
Eugene chỉ chuẩn xác vào vị trí của Palmer. Tất cả các khẩu súng đồng loạt chĩa vào đó, nhưng thay vì khai hoả một cách mù quáng thì tất cả đều im lặng chờ đợi.
Sau khi khói bụi tan đi, Bologo nhìn Palmer đằng sau cột chịu lực, Palmer cũng nhìn anh.
Không biết có phải là do “đồng bệnh tương liên”, “tâm linh tương thông”, “gặp nhau chính là duyên” hay đủ nguyên nhân linh tinh khác,
Mà tóm lại, gần như không cần phải trao đổi gì trong khoảnh khắc nhìn thấy đối phương, nhưng hai người đã nhận ra và ngầm hiểu thân phận của nhau.
- Biệt đội hành động, Bologo Lazarus.
Bologo nói ra tên của mình, rồi tiện tay nhặt khẩu súng lục ở dưới đất lên và ném nó về phía Palmer.
Palmer chỉ có ấn tượng mơ hồ về Biệt đội hành động nhưng lại rất quen với con dao gấp được sử dụng bởi Bologo, đây là trang bị tiêu chuẩn của Cục Trật tự.
- Cứu mạng với! Anh trai!
Nhìn thấy cảnh này, Palmer không thèm để ý tới mặt mũi mà gào thẳng lên.
Tiếng gào này thực sự khiến Bologo bị sốc, sau đó thì Palmer rơm rớm nước mắt nhìn về phía anh như thể anh là một vị cứu tinh nào đó đến từ thiên đường... kiểu kiểu như vậy.
- Làm gì bây giờ? Có vẻ như trong số đó có Người Ngưng Kết, không những thế hỏa lực của chúng còn rất dữ dội.
Palmer cầu cứu.
Bologo lắc đầu nguầy nguậy. Tâm lý của một chuyên gia đã có hơi thất thố trước dáng vẻ buồn cười này của Palmer.
- Có thể rút lui từ đây.
Bologo chỉ về phía cuối giàn giào, nơi mà có thể thoát ra bằng cách nhảy xuống... có lẽ, ít nhất còn tốt hơn là bị mắc kẹt ở đây.
- Không thể trốn được, chúng biết quá nhiều thông tin, phải xử lý toàn bộ.
Palmer từ chối lời đề nghị của Bologo, rồi nhặt khẩu súng lục lên và kiểm tra đạn. Trong đó còn đúng năm viên.
- Hả? Anh lại đầu hàng địch?
Nhớ lại những gì Jeffrey đã nói trên điện thoại, Bologo có vẻ ngạc nhiên.
- Tôi cũng có muốn đâu! Nhưng nếu không nói ra thì sẽ bị chúng đục một lỗ trên đầu. Một tháng tôi kiếm được có títiền, không đáng để hi sinh mạng sống vì Cục Trật tự!
- Nhưng đừng lo!
Palmer đã dùng chiêu này rất nhiều lần nên rất thuần thục:
- Tất cả đều là thông tin giả.
Giọng diệu kiên quyết yếu dần đi:
- ... chỉ có một phần nhỏ là thật.
- Nhưng chẳng phải chỉ cần giết hết chúng là xong sao? Nếu như giết sạch thì thông tin sẽ lại được bảo mật đúng không?
Palmer hét lên như muốn che đậy hành vi đầu hàng địch chết tiệt vừa rồi của mình.
- Tuy vừa mới gặp mặt nhưng anh hẳn là người được cử tới để cứu tôi đúng không!
Bologo im lặng, nhìn vào mắt Palmer với vẻ bi ai.
Anh không chỉ bi ai cho Palmer, mà còn thấy bi ai cho Cục Trật tự vì có một nhân viên như vậy, ngoài ra còn bi ai vì người cộng sự trong tương lai của mình.
[Hay là... cứ để thế này đi? Dù sao thì lát nữa chỉ cần gom xác của anh ta về là được rồi.]
- Ê! Nói gì đi!
Palmer hét toáng lên như thể đã đoán được Bologo đang nghĩ gì:
- Chắc chắn anh đang băn khoăn không biết có nên bỏ đi hay không, đúng không!
[Chà... tên này ồn ào quá.]
Bologo cau mày, do dự một lúc rồi đáp:
- Tôi đã quen làm việc một mình.
- Nhất trí, vậy giao cho anh!
Palmer giơ tay lên, rồi lại nói:
- Đùa thôi.
Ánh mắt hướng về phía kẻ địch sau cột chịu lực, Palmer trở nên nghiêm túc:
- Kẻ tên Eugene kia là một Người Ngưng Kết. Tôi không biết năng lượng bí mật của hắn là gì, nhưng theo kinh nghiệm từ trước đến giờ thì rất khả năng năng lượng bí mật đó thuộc Học phái Hư Linh, thứ mà có thể tấn công trực tiếp vào ý thức. Tôi không rõ điều kiện để kích hoạt nó nhưng anh phải cẩn thận!
Với tư cách là cựu Nhân viên xuất sắc của năm, Palmer ít nhiều vẫn có chút chuyên nghiệp. Trong thời gian bị bắt, anh ta đã liên tục quan sát Eugene và cố gắng tìm ra những sơ hở, đáng tiếc là Eugene quá cảnh giác.
Bologo gật đầu cái hiểu cái không. Anh không biết nhiều về hệ thống năng lượng bí mật. Theo như kế hoạch ban đầu thì lẽ ra bây giờ anh đang ở trong Cục Trật tự và chuẩn bị được cấy "ma trận giả kim" vào.
Từ mấy lời vừa rồi thì Bologo đại khái có thể hiểu rằng năng lượng bí mật thuộc "Học phái Hư Linh" này nhắm vào ý thức, mà tình cờ là Bologo vô cùng tự tin với sức mạnh ý chí của mình.
Rốt cuộc, một người bình thường khó mà sống nổi trong ngục tối nếu như không có một ý chí kiên cường.
- Vậy thì đi thôi!
Bologo vung cây búa xung chấn lên và đập xuống, tạo ra một mảng khói bụi mịt mù. Chúng che đi hình dáng của anh, để anh lao ra như một con báo, vụt giữa những cột chịu lực.
Không giống với quỹ đạo xảo trá của Bologo, Palmer dừng lại vài giây, rồi bước thẳng ra khỏi cột chịu lực một cách thoải mái, không hề có ý định né tránh xạ kích.
Nhanh chân bước về phía trước và giơ súng lên đối mặt với làn đạn, vẻ mặt của Palmer trở nên cuồng hỉ của một con bạc lúc đặt cược.