Cuối cùng Bologo phải lịch sự từ chối Palmer, để anh ta ở lại giải quyết vụ tai nạn còn mình thì lẻn đi với lý do đến bệnh viện để điều trị vết thương.
Rời khỏi hiện trường hỗn loạn với Palmer đang than khóc và hét lên "Bologo, phải sống", sau đó ôm "Laika" một lúc rồi lẩm bẩm vài câu đại loại như "Laika, đừng chết". Cả người trông như sắp mắc bệnh tâm thần phân liệt.
Gương mặt đẹp trai phong độ, động tác xuất thần như thể không phải đang ôm một chiếc xe mà là ôm người yêu...
[Đặt tương lai của nhà Krex cho một người như này, đùa à? Các bậc cha chú của Palmer hẳn đã nhìn lầm đi.]
Vứt chiếc mũ bảo hiểm móp méo vào thùng rác, tránh ánh mắt của mấy người đi trên đường và rẽ vào con hẻm tối, mặc dù vết thương trên đầu Bologo đã biến mất từ lâu nhưng vẫn còn hơi xót.
Anh không lo vụ tai nạn vừa rồi sẽ gây ra náo loạn. Cục Trật tự sẽ xử lý êm gọn mấy chuyện kiểu này. Người Lái Đò của Bộ phận Hậu Cần sẽ chịu trách nhiệm mọi việc sau đó kèm với những lời phàn nàn không ngớt về Bộ phận Thực Địa.
Phản ứng của Bologo khá nhanh, nhân lúc người đi đường còn đang hoảng loạn đã nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Anh đang hòa nhập từng bước vào công việc của Cục Trật tự: tuy ở trong thế giới bình thường nhưng luôn phải chuẩn bị đối mặt với nguy cơ ở thế giới siêu phàm.
[Chỉ tiếc bộ quần áo mới này.] Bologo cúi đầu xuống, liếc bộ quần áo dính đầy bụi và lỗ thủng kèm vết máu.
Anh có hơi cáu, một lúc sau mới thở dài thườn thượt.
Bologo bắt đầu quen, quen là chuyện tốt... là chuyện tốt.
“Haizz...”
Bologo tựa đầu vào tường và than thở trong bi phẫn.
Anh đã từng nghĩ đến vận rủi và vận may của Palmer nhưng không ngờ rằng sự kết hợp của chúng lại trở nên ngớ ngẩn như vậy. Giờ Bologo đã hiểu vì sao Palmer lại vui đến thế khi biết anh bất tử.
[Nếu không phải mình bất tử thì Palmer vừa mới chào đón cộng sự mới đã phải lo liệu luôn tang lễ cho mình. Không biết Palmer có thể khóc trong đám tang được một phần ba như lúc khóc cho "Laika" hay không.]
Chuyện này thật là quái lạ.
“Vậy nên đó có phải là lý do tại sao chúng ta lại rất hợp nhau không, 'người anh em tốt'?”
Nhớ lại những lời lẩm bẩm không dứt của Palmer trong Cục Trật tự, đến giờ Bologo mới hiểu được ý của nó.
Bologo vỗ mạnh vào mặt để giúp mình tỉnh táo hơn chút. Nhìn mặt nước dưới chân đang phản chiếu dáng vẻ thảm hại của bản thân trong đó. Lần nào cũng vậy, đi ra ngoài vô cùng lịch sự rồi về nhà với vẻ thảm hại không thôi, cứ như thể đây là một lời nguyền nào đó đeo bám Bologo.
Nhưng mấy chuyện không may này không thể khiến tâm trạng của Bologo trở nên quá tệ. Đó là bởi vì cuối cùng anh đã trở thành một Người Ngưng Kết và làm chủ thứ năng lượng bí mật kỳ lạ kia. Anh cảm thấy chuyện này sẽ khiến bản thân mình vui trong ít nhất là một tuần.
Sức mạnh là thứ khiến người ta mê say, chứ đừng nói đến đây là lần đầu tiên Bologo có được nó. Nắm chặt sức mạnh trong tay và biến nó thành một thanh gươm sắc bén.
Ngoài ra, còn cả năng lực "hấp thụ" kia nữa. Mảnh vụn linh hồn là nguồn năng lượng toàn năng, dựa trên những gì Bologo tìm tòi thì nó không chỉ giúp ngăn chặn chứng Bạo Thực mà còn có thể hỗ trợ trong quá trình thăng cấp.
Càng tìm hiểu thì Bologo càng tò mò về ký ức đã mất của mình: chính xác thì anh đã đánh đổi điều gì với ma quỷ...
Bologo lắc đầu, giờ nghĩ nhiều chuyện như vậy đều vô nghĩa, thứ quan trọng nhất chính là hiện tại và tương lai.
Đúng lúc này, tiếng ồn ào vang lên từ đầu kia của con hẻm. Một nhóm người đang đi về phía anh, tất cả vừa vui đùa ầm ĩ vừa nở nụ cười kiêu ngạo trên mặt.
“Mày nên nhìn vẻ mặt của hắn lúc ấy. Tao đâm một phát, thế là hắn đờ người ra.” Người đàn ông đi đầu cười lớn.
“Đúng đúng đúng, hắn vội quỳ thẳng xuống và giao sạch tiền ra.” Một người khác đáp lại, tiếp theo là một tràng cười.
Bologo không khỏi vui sướng trong lòng khi nhìn mấy kẻ này.
Anh trông chẳng khác nào một chàng trai trẻ sắp đến buổi hẹn hò với những động tác bối rối và vội vàng. Nhìn mặt nước dưới chân, Bologo vò mạnh tóc,
Sau đó giật cà vạt ra và cố gắng lau sạch máu trên quần áo.
Đưa tay vào túi thì mới nhớ ra mọi thứ đều đã tan biến sạch sành sanh trong nghi thức cấy ghép, giờ anh không một xu dính túi.
“Hỏng rồi.”
Bologo thầm mắng một câu, nhưng anh đã nhanh chóng nghĩ ra một biện pháp mới.
Sau đó...
...
Demprow tự hào khoe khoang chiến tích của mình với đám bạn. Hắn đã bỏ học, lang thang trên phố từ rất sớm và suốt ngày tưởng tượng cảnh một ngày mình trở thành ông trùm của một khu phố nào đó.
Bây giờ có vẻ hắn sắp làm được. Demprow là một ngôi sao mới nổi trong ngành này. Hắn trẻ trung, mạnh mẽ và làm việc rất tàn nhẫn. Nhiều băng nhóm đã để ý đến Demprow, có kẻ muốn thu phục, có kẻ thì muốn diệt trừ.
Demprow biết hết, nhưng thay vì hoảng sợ và lo lắng thì hắn lại cảm thấy mình đã trở thành một nhân vật lớn và rất thích điều đó.
- Ê, trông cái tên này hình như vừa bị ăn đòn đúng không?
Demprow nhận thấy một người đàn ông đang đến gần. Người đàn ông đó dựa vào tường bằng một tay và lấy tay kia che ngực, quần áo thì dính đầy bùn đất và thủng lỗ chỗ, ngoài ra còn có vệt máu đỏ sẫm.
- Tên khốn xui xẻo này vừa mới bị cướp sạch?
Demprow bật cười.
Đối với mấy thằng cha xui xẻo này thì Demprow biết rõ đã không còn gì để vắt kiệt, nên hắn chỉ đơn giản chế nhạo vài câu.
Nhưng ngay khi vừa cười xong thì thằng cha xui xẻo ấy thế mà lại dám ngẩng đầu lên nhìn hắn, không nói lời nào, trong đôi mắt màu xanh còn lộ cả vẻ chán ghét và khinh thường.
Demprow đã từng nhìn thấy ánh mắt này trước đây, rất nhiều người đã nhìn hắn với ánh mắt đó, ngay cả là bố mẹ của hắn hay những người xung quanh.
Tiếng cười tắt lịm sau vài giây, biểu cảm không mấy thiện chí xuất hiện trên khuôn mặt của Demprow.
Thằng cha xui xẻo này vừa rên rỉ trong đau đớn vừa bước đi. Con hẻm này rất hẹp nên hắn chỉ có thể đi sát qua Demprow, lúc này Demprow mới hỏi:
- Ánh mắt đó của mày là có ý gì?
Người đàn ông đó dừng lại một giây, nhưng không nói gì mà tiếp tục tiến về phía trước.
- Con mẹ nhà mày, tao hỏi mày đấy!
Demprow lập tức trở nên cáu kỉnh. Không một ai dám đối xử với hắn bằng thái độ như vậy. Demprow vung nắm đấm về phía thằng cha xui xẻo kia, nhưng tiếng than khóc và cầu xin như mong đợi đã không xảy ra mà thay vào đó nắm đấm của hắn bị chặn lại giữa không trung. Nó đang bị một cánh tay khắc nắm chặt lấy.
- Là anh bạn... ra tay trước đúng không?
Bologo ngoảnh đầu lại. Trong mái tóc đen bù xù, một niềm vui không thể kiềm chế dần hiện ra trên gương mặt lạnh lùng.
Kỳ thực Jeffrey vẫn chưa hiểu rõ về Bologo. Loài người là một sinh vật rất phức tạp và khó hiểu nên ai cũng có những sở thích đen tối khó nói. Tình cờ Bologo cũng có sở thích hệt như vậy.
Anh gọi sở thích này là "câu cá" .
“Cái gì?”
Ngay khi Demprow còn đang bối rối không hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì Bologo đã lắc cổ tay, ngay sau đó Demprow cảm thấy như có một chiếc kìm sắt đang kẹp vào cánh tay của chính mình, kèm theo đó là từng cơn đau ập đến.
“Á! Chó chết!”
Thấy đã không còn hy vọng trốn thoát, Demprow giơ chân lên định đá vào người Bologo, nhưng Bologo lại nhanh hơn, đấm một nhát thẳng vào mặt Demprow.
Cả người ngả ra sau, cơn đau khiến Demprow suýt chút nữa ngất đi, sau đó là một cảm giác lạ lùng trào lên từ bụng. Demprow nôn khan trong đau đớn.
- Sếp!
Đám đàn em thấy Demprow bị tấn công thì không nói hai lời rút ngay con dao ngắn mang theo bên người ra, đang chuẩn bị chém chết Bologo nhưng đáng tiếc vẫn quá chậm.
Bologo không muốn bắt nạt quá mức nên không dùng hết sức, nhưng đám du đồ đường phố này lại kém hơn rất nhiều so với một chuyên gia.
Rút bừa một tấm ván gỗ trong đống đồ linh tinh ở hẻm nhỏ, Bologo vung nó lên. Mấy con dao găm đều đâm vào trúng vào đó, lúc đám du côn định rút ra dao găm ra thì Bologo đã buông lỏng tấm ván gỗ, sau đó đấm mạnh về phía bụng của chúng.
Sau mỗi một cú đấm là một người ôm bụng ngã xuống, gập người lại và không ngừng co quắp.
Một con dao găm khác đâm tới, Bologo vội né sang ngang, đồng thời dùng cổ tay chặt vào vai người đàn ông. Ngay sau đó anh lập tức giơ chân lên móc vào chân phải của hắn rồi lùi lại. Tên kia tức thì mất thăng bằng và ngã về phía trước, rồi bị Bologo ấn vào ót và dập mạnh vào tường.
Tiếng hét vang lên, Demprow chật vật đứng dậy. Phải nói không hổ là trùm của đám đám du côn này, hắn ăn đòn nhiều nhất nhưng giờ vẫn giơ nắm đấm lên đánh trả.
Tuy nhiên kết cục vẫn thế, Bologo dễ dàng né được những cú đấm, còn Demprow thậm chí không thể chạm nổi vào áo của Bologo. Cho đến khi cảm thấy chơi chán thì anh nhấc chân đạp văng Demprow một lần nữa vào đống đồ linh tinh khiến chúng vương vãi ra xung quanh.
- Còn muốn nữa không?
Nhìn về phía đầu kia của con hẻm, nơi mà tên du côn duy nhất vẫn còn đứng. Bologo hỏi hắn trong lúc sửa sang lại quần áo và đầu tóc.
- Tôi... Tôi...
Gã du côn run rẩy, rồi ném con dao găm của mình xuống và vừa trốn vừa hét.
[Xong, một mớ hỗn độn.]
Bologo bước lần lượt qua đám người đang rên rỉ, anh đang định bỏ đi thì sực nhớ ra điều gì đó nên quay lại và lôi bừa một tên lên.
- Không, không...
Tên này bật khóc nức nở.
Bologo quả thực đã mang đến cho đám người này một nỗi ám ảnh quá lớn. Đám du côn nhỏ bé ngây thơ này chưa bao giờ tưởng tượng được rằng sẽ có một người giả vờ như thế để lừa dối mình, ngoài ra thì không chỉ thế, Bologo còn mạnh đến mức biến trận chiến chẳng khác nào việc một người lớn đang bắt nạt một đám trẻ con.
Có nỗi khổ không nói nên lời, lại còn bị đánh đến mức tơi bời khói lửa.
- Được rồi, đừng có kêu nữa.
Âm thanh đó khiến Bologo có hơi cáu kỉnh. Anh móc túi của tên này ra rồi lấy một vài tờ tiền và đồng xu.
- Mượn tạm ít chi phí đi lại.
Bologo nói và vẫy vẫy tay.
- Xin chào mọi người, có cơ hội gặp lại.
Trong hàng loạt tiếng rên rỉ đầy đau đớn, Bologo bước ra khỏi con hẻm rồi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. Sắc màu u ám của nó dường như đã trở nên sáng sủa hơn rất nhiều sau khi tâm trạng được giải tỏa.
- Haha... đúng là được giải tỏa.
Làn mây mù vừa rồi bị cuốn đi, tâm trạng khó tránh khỏi vui lên. Bologo vươn vai, duỗi eo, nhìn đường phố tấp nập và nói với giọng đầy chân thành:
“Opus đúng là một nơi tuyệt vời.”
Một thành phố tràn ngập nắng ấm và chứa đầy những người dân cực kỳ hiếu khách.