Mục lục
Món Nợ Bất Tận
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau bữa trưa cả hai đi dạo trong Cục Trật tự.

“Về phần thông tin về mục tiêu, tôi nghĩ tư liệu mà Lebius cung cấp cho anh hẳn đã đủ rõ ràng”, Jeffrey nói:

- Đề nghị của tôi là quay về và nghỉ ngơi một lúc, lên đường vào ban đêm thì tốt hơn.

Jeffrey nheo mắt khi nói như thể nhớ ra điều gì đó, rồi tiếp tục:

- Và... nếu như tính không nhầm thì trang bị tôi xin cho anh đã được chuyển đến tận nhà anh rồi.

- Trang bị? Trang bị gì?

Nghe thấy từ "Trang bị", hai mắt Bologo sáng rực lên. Kể từ khi được biết về trang bị giả kim, Bologo đã trở nên rất hứng thú với thứ vũ khí siêu phàm này. Nếu như có một món vũ khí giả kim trong bài đánh giá thì chưa biết chừng anh đã không phải trả cái giá là một lần tử vong để chiến thắng Sói Ngoạm Dao.

- Trang bị tiêu chuẩn cho nhân viên Thực Địa cấp thấp nhất. Dù gì thì anh cũng là nhân viên chính thức rồi, không thể để anh cứ suốt ngày chặt chém bằng dao gấp như vậy được... Nói mới nhớ, sao anh lại thích vũ khí lạnh đến vậy? Rõ ràng là hiệu suất của súng ống cao hơn chúng không nhỏ.

Jeffrey vừa nói vừa vén vạt áo lên và để lộ khẩu súng lục được dắt vào thắt lưng. Trông nó có vẻ đơn giản nhưng bản năng mách bảo Bologo rằng đây không phải là một khẩu súng bình thường.

“Có lẽ là do bóng ma tâm lý?” Bologo nói một cách không chắc chắn. “Anh biết đấy, trước khi vào tù thì tôi là một người lính. Tôi đã ở những nơi có có bom đạn liên miên trong một thời gian dài, khó mà tránh khỏi việc ghét những thứ này”.

- Thật?

Jeffrey rất nhạy bén.

Bologo ngừng lại một lúc, sau một hồi do dự thì lắc đầu.

- Giả, chỉ có điều nói thật có thể anh sẽ không tin.

“Hả?” Jeffrey hiếu kỳ:

- Nói thử xem.

- Anh còn nhớ tôi đã xin anh cái gì khi vừa mới ra tù không?

Bologo không giải thích mà hỏi ngược lại Jeffrey.

Jeffrey lắc đầu rất dứt khoát.

“Là kính”, Bologo nói:

- Có lẽ là do vết thương để lại khi tham gia quân đội. Một viên đại bác nổ ngay cạnh tôi. Đầu tôi ong ong mất một lúc, lúc tỉnh dậy thì mắt hơi mờ mờ. Từ đó trở đi tầm nhìn cứ thế mà kém dần đi, với lại khả năng bắn súng của tôi cũng rất tệ.

- Đáng tiếc là rất lâu sau đó tôi mới nhận được ‘Ban ân’. Không biết tại sao ‘Ban ân’ lại không thể chữa lành nó... cũng có thể đó không phải là một chấn thương.

- Ban đầu tôi còn đeo kính một khoảng thời gian, nhưng về sau thì kiểu gì cũng phải chiến đấu với Ác ma, gần như sau mỗi lần chiến đấu đều sẽ hỏng mất một cái. Thế là tôi quyết định không thèm đeo nữa, thế nên cũng chẳng dùng súng.

- Cận thị nặng?

Jeffrey hỏi.

- Không nặng lắm. Kỳ thực nếu muốn nhìn rõ thì cũng có thể, chỉ là cần phải tập trung và mất một lúc.

Bologo nói xong liền cau mày, nheo mắt, căng cơ mặt, trông như vừa bước vào một trạng thái khác. Khi Jeffrey nhìn thấy vẻ mặt này của Bologo thì phồng hai má lên như sắp không nhịn được mà phụt cười.

- Cười, cười đi, tôi biết kiểu gì cũng thế mà.

Bologo vẫn giữ trạng thái "tập trung" và bất đắc dĩ nói.

Vẻ mặt của Bologo lúc này rất thú vị, lông mày cau lại kết hợp cùng đôi mắt híp, các đường nét trên khuôn mặt co lại vào với nhau, tạo ra một gương mặt thối trông cực kì giống với chữ "囧" (Quýnh).

- Thì ra là vậy?

Jeffrey cười đến hụt hơi.

- Ừ. Tôi nhận ra rằng từng ấy thời gian đã đủ để tôi lao tới và chặt đối phương thành mảnh vụn thay vì tập trung ngắm bắn.

Cơ mặt của Bologo hơi giật giật. Đó là lý do anh không muốn cho người khác thấy bộ mặt này, một chiến binh máu lạnh đã không còn, mà thay vào đó biến thành một sát thủ mặt thối sốt ruột đợi tan làm…

- Haha!

Jeffrey tiếp tục cười và cảm thán:

- Trời ạ, Bologo, không ngờ anh lại có một mặt như vậy... anh đã từng nghĩ đến việc đóng phim hài chưa?

Thật lòng mà nói, hai mặt đối lập của Bologo thực sự đã khiến Jeffrey phải phì cười. Anh ta lau nước mắt, rồi suy nghĩ và nhớ lại bộ dạng lúc ban đầu.

- Này, vậy ban đầu lúc nào mặt anh cũng lạnh tanh chỉ bởi vì nhìn không rõ?

Cảnh tượng lúc mới gặp Bologo hiện ra trong ký ức của Jeffrey:

Bologo so với bây giờ còn lãnh đạm hơn rất nhiều. Cho dù có nhìn Bologo thì cũng không thể thấy bóng dáng của chính mình trong đôi mắt xanh biếc kia, như thể ngay từ đầu Jeffrey chưa từng bước vào trong mắt của Bologo, và Bologo cũng chưa từng nhìn thẳng vào anh ta.

Bologo đối xử với tất cả mọi người bằng sự khinh miệt công bằng.

Cảm giác này cực kỳ lạ lùng, như kiểu có một cơn ác mộng bước ra từ trong truyền thuyết đô thị; hắn lạnh lùng, trầm mặc, tin tưởng tuyệt đối vào sức mạnh của bản thân... nhưng thật ra, đó lại là do hắn cận thị nhẹ, và cũng chẳng buồn muốn nhìn cho rõ người khác trông như thế nào.

- Trời ạ, cứu, cứu với.

Jeffrey sắp cười đến chết, đến mức mà các nhân viên phía bên kia thi nhau ngó sang.

Bologo không trả lời. Về chuyện này thì anh cũng khá lúng túng.

Không ai có thể ngờ rằng Lazarus – kẻ trở về từ cõi chết – lại có một mặt như vậy. Mặc dù hơi có vẻ hài hước nhưng nó lại giúp anh bớt mơ hồ đi một ít, giống với một con người bằng xương bằng thịt hơn là một con quái vật không hề có chút khuyết điểm nào.

- Haha, nói chuyện nghiêm túc nào. Sau khi 'Đuôi Rupert' của các anh chính thức đi vào hoạt động, Lebius hẳn sẽ giao cho anh những trang bị tốt hơn.

Jeffrey nói.

- Giờ cũng đã là đủ rồi. Nếu có thể thì tôi muốn nhờ anh dùng 'chìa khóa mê cung' đưa tôi thẳng về nhà.

Bologo nói.

- Khá khó, tôi còn có việc phải làm. Thôi anh tự đi về đi, tiện thể làm quen luôn với con đường đi làm.

Nghe anh ta nói, rồi nghĩ đến quãng đường về dài đằng đẵng, Bologo cảm thấy mệt mỏi không nói nên lời.

Thành phố của lời thề, Opus, vô cùng rộng lớn. Nghe nói hiện tại nó là thành phố tráng lệ và hùng vĩ bậc nhất trên nhiều quốc gia và đồng thời còn đang được mở rộng một cách nhanh chóng. Các khu vực mới trông như những bức tường vòm không ngừng được quy hoạch trên bản vẽ.

Giao thông tuy rằng thuận tiện, nhưng dù là cáp treo chạy qua Khe Nứt Lớn, tàu điện ngầm siêu tốc, hay là tàu điện chạy như bay trên đường ray thì trong khu đô thị phức tạp và khổng lồ này, mọi khoảng cách đều sẽ trở nên xa hơn.

Bologo đã hạ quyết tâm về sau nhất định phải kiếm một chiếc "chìa khóa mê cung" để tránh xa cái con đường đi làm chết tiệt này hết mức có thể.

“Đây là lần đầu làm nhiệm vụ nên nhớ phải cẩn thận. Đối phương có thể sẽ có Người Ngưng Kết”, Jeffrey vẫn hơi không yên lòng, “Anh biết rồi đấy, nếu như anh bị bắt và vô hiệu hóa, sau đó thì bị ném vào trong rãnh sâu của Khe Nứt Lớn thì tôi vẫn chưa nghĩ ra cách gì để có thể cứu anh đâu”.

- Nghe cũng không đến mức tệ lắm. Chưa biết chừng tôi lại có cơ hội để thăm dò xem Khe Nứt Lớn có điểm cuối hay không.

Bologo trông không hề có chút căng thẳng nào. Tuy nhiên ngay sau đó Jeffrey lại lộ ra ánh mắt cực kỳ căng thẳng và nhìn chằm chằm vào Bologo, nên anh chỉ có thể xua tay và nói:

- Đùa thôi, tôi sẽ cẩn thận, quan sát tình hình trước rồi mới hành động.

Thấy Bologo thực sự lắng nghe lời khuyên của mình, Jeffrey rất vui mừng.

- Tôi cũng sẽ trở thành Người Ngưng Kết đúng không?

Bologo hỏi. Sức mạnh mạnh mẽ như vậy khó có thể không khiến cho người ta cảm thấy hưng phấn.

- Đúng vậy, tôi đã ước tính thử thời gian diễn ra nghi thức cấy ghép của anh. Có lẽ là ngay sau khi nhiệm vụ này kết thúc. Đừng nóng vội, để trở thành một Người Ngưng Kết cần phải chuẩn bị sơ bộ rất nhiều.

Jeffrey nhớ lại quy trình của Cục Trật tự và đoán về thời gian.

- Nhưng mà... đó thực sự là một quyết định rất áp lực khi để anh trở thành một Người Ngưng Kết.

- Tại sao?

Bologo hỏi.

- Bởi vì anh là một Con nợ. 'Ban ân' của anh độc lập với 'Năng lượng bí mật' và sức mạnh của trang bị giả kim. Trong một trò chơi oẳn tù tì, cho dù kẻ địch có đoán được 'Năng lượng bí mật' và sức mạnh trang bị giả kim của anh thì cũng rất khó để đoán được 'Ban ân' còn lại đúng không? Đấy là chưa nói đến chuyện 'Ban ân' của anh còn mạnh mẽ như thế.

Bất tử.

- Bologo, tất cả chúng tôi đều đặt rất nhiều mong chờ vào anh. Cơ thể bất tử là một năng lực rất mạnh. Tuy nói anh có thể bị vô hiệu hóa nhưng phục sinh sẽ đem lại cho anh nhiều cơ hội hơn người khác... cơ hội để Thử và Sai.

Thử và Sai, cuộc chiến giữa những Người Ngưng Kết luôn đòi hỏi Thử và Sai, nhưng một khi không kiểm soát được Thử và Sai thì sẽ phải chạm mặt với cái chết. Tuy nhiên Bologo sẽ không, cái chết đối với anh chỉ là một lần bắt đầu lại từ đầu. Sau khi đã biết "Năng lượng bí mật" của đôi phương, anh sẽ trở thành một lưỡi dao cực kỳ chết chóc.

- Một cơ hội khác để bắt đầu lại.

Bologo nói khẽ.

- Anh cần phải lợi dụng 'Ban ân' của mình thay vì lao vào điên cuồng chém giết. Chẳng hạn, anh hoàn toàn có thể giả chết và giáng cho kẻ địch một đòn chí mạng ngay khi hắn vừa mới thả lỏng.

Jeffrey gợi ý.

- Nghe... cũng không tệ lắm?

Bologo tưởng tượng ra cảnh đó. Xác chết bỗng vùng dậy và đâm một nhát dao xuyên qua cổ họng, vừa nghĩ đã thấy việc này quả thực rất nham hiểm và xảo quyệt.

- Nhưng cũng nên nhớ rằng, cố gắng đừng để kẻ địch nhận ra khả năng bất tử của anh, cho dù đối phương có biết thì anh cũng phải đảm bảo một chuyện...

Jeffrey không nói tiếp mà chờ câu trả lời từ Bologo.

- Giết chết hắn. Tất cả kẻ địch biết được khả năng bất tử của tôi đều phải chết.

Bologo tiếp lời.

- Đúng, đúng là như vậy.

Jeffrey vỗ mạnh vào vai Bologo và bật ra một tràng cười lớn.

- Tôi đã bắt đầu chờ mong anh sẽ trở thành nhân viên mới xuất sắc nhất của năm!

- Cục Trật tự còn có cả cơ chế đánh giá kiểu này?

Bologo bị choáng váng bởi cái danh hiệu kỳ quái này.

- Tất nhiên! Chúng ta có một loạt chính sách khích lệ nội bộ. Nếu không thì anh nghĩ rằng cái nghề liều mạng này thực sự có thể được chèo chống bởi nhiệt huyết và lý tưởng gì đó sao?

Jeffrey tỏ vẻ già đời rồi thì thầm:

- Đừng tưởng tôi đang nói đùa. Nếu anh thực sự nhận được giải thưởng thì anh có thể xin một vài phần thưởng.

- Ví dụ?

“Ví dụ trang bị giả kim”, Jeffrey nói, “Tốt hơn nhiều so với trang bị tiêu chuẩn của nhân viên Thực Địa, mạnh gấp mấy lần so với trang bị giả kim thông thường”.

Vừa nói, Jeffrey vừa rút khẩu súng lục dắt ở bên hông ra. Đó là một khẩu súng lục ổ quay. Đúng như Bologo đã quan sát trước đó, thân súng cực kỳ đơn giản, bề mặt kim loại vẫn còn những vết xước theo năm tháng. Bologo không thể nhận ra loại hình cụ thể của nó, nhưng có thể thấy được một biểu tượng đặc thù trên tay cầm của khẩu súng.

Bologo cẩn thận quan sát biểu tượng đó. Nhớ lại biểu tượng của Cục Trật tự và Biệt đội hành động thì có vẻ những biểu tượng đặc biệt này thường sẽ tượng trưng cho điều gì đó.

Đây là biểu tượng một loại trái cây có một con rắn quấn quanh bên ngoài với ý đồ gặm thịt quả.

- Đây là Phòng Nghiên cứu Khoa học và Trang bị của Cục Trật tự. Tên của biểu tượng là 'Lõi Lò Thăng Hoa'. Ma trận giả kim và trang bị giả kim hiện Cục Trật tự đang sử dụng về cơ bản đều do họ chế tạo và phát triển. Họ chịu trách nhiệm nghiên cứu khoa học, sản xuất trang bị và bảo trì cơ sở cho chúng ta.

Jeffrey giải thích cho Bologo.

- Khẩu súng này là thứ tôi đã xin được sau khi hoàn thành một nhiệm vụ quan trọng.

- Khả năng của nó là?

Bologo tò mò.

“Là bí mật.” Jeffrey đưa ngón tay lên trước miệng và nói khẽ:

- Loại vũ khí giả kim được chế tạo theo yêu cầu này thường cực kỳ đắt đỏ. Kể cả là Cục Trật tự thì cũng không thể xa xỉ trên phương diện này. Vì vậy anh đừng hao phí khoản tiền lương duy nhất của mình để chi trả cho mấy thứ kiểu này. Tốt hơn là nên làm việc chăm chỉ để đổi lấy một cơ hội.

Jeffrey nói.

- Bí mật... Bí mật...

Hiển nhiên là Bologo không nghe lọt tai mấy lời kia của Jeffrey mà lại để ý hơn đến khả năng của khẩu súng này. Sau đó anh hỏi:

- Jeffrey, những người như chúng ta phải luôn đảm bảo thông tin của mình phải được giữ bí mật sao?

- Cũng không hẳn, về sau anh sẽ có cộng sự. Đó là người duy nhất anh có thể hoàn toàn thẳng thắn về năng lực của mình. Suy cho cùng thì đó sẽ là người đồng sinh cộng tử với anh.

Jeffrey nói.

- Bởi vậy, Jeffrey, năng lực của anh không phải là tuyệt mật. Cộng sự của anh biết mọi thứ về nó đúng không?

- Ừ, thì sao?

Jeffrey gật đầu.

- Vậy... về sau anh được chuyển sang Bộ phận Hậu Cần, còn người cộng sự của anh thì sao?

Theo hiểu biết của Bologo thì Jeffrey và người cộng sự của anh ta phải như hình với bóng mới đúng, nhưng Jeffrey lại luôn đi một mình kể từ khi họ biết nhau.

Jeffrey im lặng mất mấy giây, đôi mắt hơi mờ đi, nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng với giọng điệu thoải mái:

- Chính bởi vì người cộng sự không thể làm chung được nữa nên tôi mới xin được về Bộ phận Hậu Cần.

Bologo ngừng lại. Anh chợt nhận ra mình lỡ lời nên hơi bối rối:

- Rất xin lỗi.

“Không có gì mà phải xin lỗi. Công việc này chính là như vậy”, Jeffrey nói, “Bởi thế nên tôi mới hiểu khát vọng muốn báo thù cho Adele của anh, đúng không? Bởi vì tôi cũng đã từng báo thù cho bạn bè”.

Vô tình cả hai đã đến trước cửa chính của Cục Trật tự, sau khi bước ra ngoài thì chính là Quận Lingna mà Jeffrey đã nhắc đến. Vượt qua cánh cửa này là sẽ đến nơi trần thế huyên náo.

“Chỉ tiếc là tôi đã thất bại”, Jeffrey thở dài, nhớ lại chuyện như vậy khó tránh khỏi khiến người ta cảm thấy nặng nề, “Có lẽ là do khi nghĩ đến thất bại của mình trong quá khứ, nên tôi càng hi vọng anh có thể chém đối phương thành muôn mảnh”.

Bologo hơi ngơ ngác nhìn Jeffrey. Trước đó anh không thể hiểu nổi lòng tốt của Jeffrey đối với mình, cứ như thể anh ta thực sự là một người tốt, nhưng hiện giờ Bologo đã hiểu được phần nào.

- Ồ, chắc chắn rồi, tôi sẽ nghiền hắn thành tro!

Bologo thề.

(*): Thử sai: Trial and Error method, phương pháp Thử và Sai. Nguyên tắc của phương pháp “Thử và Sai” là tuần tự thử triển khai các giả thuyết, loại bỏ dần các giả thuyết không đúng cho đến khi xác định được giải pháp tốt nhất. Phương pháp này được ứng dụng phổ biến trong cuộc sống khi đối diện với vấn đề mới phát sinh và cả trong nghiên cứu khoa học.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK