Đi tàu điện hết một vòng, lượn qua vài khu đô thị, cuối cùng đến trung tâm của thành phố. Đây là nơi phồn hoa và tráng lệ bậc nhất Opus với vô số tòa nhà cao chót vót. Nhìn từ xa thì nó trông chẳng khác nào một khu rừng đúc bằng sắt thép và bê tông.
Không có mấy ai nhắc đến tên chính thức của khu đô thị này, người dân thường gọi nó là “quận Hiệp Định”. Lý do bởi vì sáu mươi sáu năm trước, ngay chính tại đây, Đế quốc Kogardel và Liên minh Rhine đã cùng ký vào hiệp ước và lập ra một lời thề, một sự đồng thuận về tương lai của Opus.
Người ta đồn rằng hiệp ước tuyên thệ ấy vẫn còn được lưu giữ trong đống đổ nát của Cung điện Hoàng Kim của Vua Solomon. Đáng tiếc là nó không mở cửa cho công chúng nên người dân chỉ có thể ngắm nhìn ánh vàng phản chiếu trên bầu trời từ phía xa. Dưới ánh vàng chói lọi ấy chính là Cung điện Hoàng Kim được đúc từ vàng.
Nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ tàu, Bologo có thể cảm nhận được rõ sự thay đổi của thành phố. Quận Hiệp Định chắc chắn tốt hơn nhiều so với những khu đô thị khác. Chín mươi chín phần trăm tài sản của Opus đều tập trung ở đây. Những quan chức cấp cao và giới thượng lưu cũng sống ở nơi này, đồng thời nó cũng là nơi có an ninh tốt nhất ở Opus.
Cảnh sát được trang bị đầy đủ tuần tra trên đường phố. Đường đi thì sạch sẽ và gọn gàng, không hề có chút nước bẩn hay rác thải vương vãi ở bất cứ đâu. Giữa hàng loạt tòa nhà cao chót vót là từng chiếc khinh khí cầu bay thấp với những tấm biển quảng cáo khổng lồ treo trên đó. Có thể nhìn thấy vô số cô gái ăn mặc đẹp đẽ đi lại ở khắp mọi nơi.
So với hoàn cảnh chẳng khác địa ngục của quận Shenbei thì Bologo thậm chí còn có cảm giác mình như đang ở một thành phố khác.
Trong toa tàu, những hành khách khác cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, phần lớn mọi người đều ăn mặc như người tha phương, khẩu âm cũng lộn xộn.
Trong mắt những người tha phương này, việc phân chia Opus không quá phức tạp. Họ không quan tâm lắm đến việc phân chia khu vực đô thị bởi vì trong nhận thức của họ, Opus chỉ được chia thành hai khu vực là quận Hiệp Định và các quận còn lại, còn về phần Khe Nứt Lớn...
Họ quen gọi nó là mỏ quặng.
Vô số người đến đó để tìm kiếm của cải trong mộng tưởng và cố gắng mang chúng về quê hương mình, nhưng thường thì hầu hết sẽ được chôn cùng với đống của cải đó tại nơi đây.
Một thành phố khủng khiếp, nhưng lại là một thành phố đáng mơ ước.
Tàu điện dừng lại, Bologo đã đến nhà ga. Xuống xe, đứng ở sân ga đông đúc, bốn phía đều có người vây quanh.
Ai ai cũng ăn mặc xinh đẹp và sạch sẽ, tại đây Opus tràn ngập những sắc màu sặc sỡ thay vì chỉ có một màu xám trắng đơn điệu kéo dài không hết.
Trong tiếng nói cười vui vẻ của mọi người xung quanh, Bologo cảm thấy hơi khó chịu, nhưng cũng may là anh thích nghi rất nhanh, vả lại cũng chẳng có mấy người để ý đến anh cho lắm.
Anh đang mặc chiếc áo khoác Ẩn Nấp do Cục Trật tự phân phát, bên trong vẫn là áo sơ mi trắng và cà vạt. Bologo thường ăn mặc như thế này và hiếm khi có một bộ trang phục khác.
Sau khi lấy vé ra và nhìn vào địa chỉ được in bên trên, Bologo hòa vào trong đám đông và tiến về phía đích đến.
...
Kodling ngồi trước bàn trang điểm, sửa sang lại dáng vẻ của bản thân. Gương mặt của anh ta vô cảm, như thể đang đeo một cái mặt nạ trống rỗng, và cho dù có là biểu cảm gì thì Kodling đều có thể khắc họa trên đó.
Hít vào, thở ra, sau khoảng thời gian ngắn chuẩn bị, một nụ cười dịu dàng nở trên gương mặt của Kodling. Khi bắt đầu nói những câu thoại trước gương với ánh mắt linh hoạt, Kodling lập tức thoát ra khỏi trạng thái lạnh lùng vừa rồi. Đi kèm với đó là một phong thái nghiêm túc và chăm chú, như thể thực sự có một người khác đang nói chuyện với anh ta từ bên trong chiếc gương.
Một vài diễn viên khác đi ngang qua, khi họ nhìn thấy Kodling thì đều sẽ đổ dồn ánh mắt ngưỡng mộ. Anh ấy là diễn viên xuất sắc nhất ở đây, ai cũng biết điều đó.
Những ngay cả như vậy, Kodling lại chưa bao giờ tỏ vẻ kiêu ngạo. Trong cái quận Hiệp Định cạnh tranh khốc liệt này, muốn duy trì một rạp hát nhỏ không phải dễ dàng, mỗi một lần biểu diễn đều phải tập trung toàn bộ sức lức, không thể tha thứ cho một sơ suất dù chỉ là nhỏ nhất.
- Anh Caesar, quả thực rất khó để gặp được anh.
Giọng nói vang lên từ phía sau, người đàn ông bước đến gần Kodling, sau đó ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Ánh đèn trên bàn trang điểm chiếu lên gươmg mặt của hắn.
Kodling không thèm nhìn người đàn ông mà chỉ tập trung vào chiếc gương, từ góc gương phản chiếu ra dáng vẻ của người đàn ông. Nếu Bologo ở đây thì đó hẳn sẽ là một gương mặt khiến anh vô cùng ngạc nhiên.
- Ạnh Naveron, tôi đã nói rất rõ ràng, rạp hát này của tôi sẽ không bán cho bất kỳ ai. Đây là thành quả cho quá trình làm việc chăm chỉ của vợ chồng tôi. Tôi chỉ muốn tiếp tục duy trì nó.
Kodling từ chối, không thèm nể mặt mũi.
Người đàn ông kia được Kodling gọi là Naveron, nhưng với Bologo thì anh ta lại có một cái tên khác, Yas Cyril.
Không rõ tại sao Yas lại ở đây, cũng như tại sao anh ta lại phải sử dụng tên giả.
Yas khẽ nheo mắt nhìn Kodling trước mặt. [Mỗi lần nhìn thấy người đàn ông này hắn đều trang điểm rất đậm, hoàn toàn không thể nhận ra được khuôn mặt thật, cứ như thể hắn vẫn luôn đeo trên mình một cái mặt nạ mà chưa bao giờ gỡ xuống.]
- Anh có chắc không? Giá của chúng tôi rất hợp lý, thậm chí còn có thể nói là rất hào phóng.
Tuy nói với vẻ vội vàng nhưng giọng điệu của Yas lại rất bình tĩnh, như thể anh ta không quá để tâm lắm đến vấn đề này. Chỉ có ánh mắt của Yas là âm thầm liếc xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó.
- Tôi chắc chắn là sẽ không thay đổi.
Kodling lạnh lùng đáp lại.
Thấy thế, Yas đành bất đắc dĩ đứng dậy, với mũ, sau đó khẽ cúi đầu xuống và nói với Kodling:
- Xin lỗi vì đã làm phiền, anh Kodling Caesar, nếu như anh đổi ý...
- Ý nghĩ của tôi sẽ không thay đổi.
Về vấn đề này, Kodling lại cứng rắn đến lạ thường, không cho Yas một cơ hội nào.
Yas lúng túng mỉm cười, không nói thêm gì nữa mà đội mũ lên, đi được vài bước thì đột nhiên dừng lại. Anh ta ngoảnh lại ngó phòng thay đồ và hít mạnh một hơi, nhưng tất cả những gì Yas có thể ngửi thấy chỉ là mùi nước hoa nồng nặc.
Qua tấm gương phản chiếu, ánh mắt Yas bắt gặp ánh mắt Kodling, anh ta lại mỉm cười lần nữa rồi quay người rời đi.
Sau khi Yas rời khỏi, gương mặt băng giá của Kodling dần dịu xuống, anh ta thờ phào một hơi, rồi đột nhiên nhướng mày, cau có.
Sự xuất hiện của Yas đã phá hỏng tâm trạng tốt trong ngày hôm nay của Kodling, thậm chí có thể khiến cả những màn biểu diễn sau đó cũng sẽ bị ảnh hưởng, kém nhiệt tình đi một chút.
- Anh có điện thoại!
Lúc này, một nhân viên bước nhanh tới, nói nhỏ vào tai Kodling. Kodling gật đầu, rời khỏi phòng thay đồ và đi về phía phòng làm việc của mình.
Rạp hát này rất nhỏ, tất cả các phòng đều xếp chen chúc vào nhau. Nói là văn phòng của Kodling, chẳng bằng nói là một phòng thay đồ với một bộ bàn ghế, khi mở cửa ra sẽ thấy đống đồ lặt vặt treo trên tường. Kodling đóng cửa lại và bước tới tới nhận điện thoại.
- Hey! Kodling.
Giọng nam quen thuộc vang lên. Nghe thấy giọng của gã khiến Kodling cảm thấy yên tâm hơn không ít. Chưa đợi đối phương nói gì Kodling đã lên tiếng trước:
- Người đàn ông tên Naveron vừa mới tới. Hắn có vẻ hơi kỳ lạ... Tôi nghi ngờ hắn là người của Cục Trật tự. Chúng ta rất có thể đã bị nhắm đến.
Ánh mắt Kodling trở nên lạnh lẽo, cơn ớn lạnh như vẫn còn chạy dọc sống lưn. Khi nghĩ đến khả năng dù là nhỏ nhất kia thì anh ta vẫn cảm thấy có hơi sợ hãi.
Cục Trật tự, một tổ chức phi thường bí ẩn và đáng sợ.
- Tôi không chắc về nửa câu đầu của anh. Dù sao thì tôi chưa nhìn thấy tên đó bao giờ, nhưng nửa câu sau của anh thì đúng. Tôi cũng nghi ngờ rằng chúng ta đang là mục tiêu bị Cục Trật tự nhắm đến.
Giọng người đàn ông phát ra từ ống nghe, và có vẻ như gã cũng không được thoải mái cho lắm.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Kodling hỏi.
- Noam Ward, tuyến dưới của chúng ta, hắn đã mất tích. Hôm nay tôi mới tới Ngã Ba Vô Định để xem, phòng khám của hắn đã trở thành một đống lộn xộn, tất cả người ở đó đều đã chết, thi thể chất thành đống.
Mùi máu nồng nặc như chạy qua đường dây điện thoại mà đến. Kodling rơi vào trầm tư.
- Tôi đã đến quán bar Mạng Nhện để hỏi thăm tin tức. Nhưng không có ai biết, sau đó nghe được một vài lời đồn, lời đồn về 'ác linh', họ nói rằng ác linh đã tấn công nơi đó.
- Ác linh?
- Đúng vậy, ác linh, quả thực anh nên đến xem hiện trường. Trông giống như có một con quái vật đã ăn uống ở đó. Nó đập nát phòng khám thành một đống gạch vụn, những cái xác và tứ chi bị cắt rời trộn với huyết tương đông đặc két lại thành một bức tường xác chết.
Giọng người đàn ông ngập ngừng, sau đó nói:
- Trong khoảnh khắc ấy, suýt nữa thì tôi cũng tin rằng ác linh là có thật.
- Chuyện ác linh tính sau, hàng thì sao?
Kodling hỏi.
- Đã biến mất, dù là elixir lỏng hay hòn đá triết gia... tổn thất này quá lớn.
Người đàn ông phàn nàn:
- Chúng ta không nên đặt nhiều hàng như vậy ở chỗ Noam.
- Đừng phàn nàn, nếu đúng là Cục Trật tự ra tay thì tôi đoán giờ này Noam đang gào khóc trong phòng thẩm vấn. Hắn không biết nhiều về chúng ta, nhưng kiểu gì cũng sẽ có một vài manh mối bị moi ra...
Lời của Kodling nhỏ dần, cho đến khi người đàn ông kia cất lời:
- Ta không còn an toàn nữa, Kodling, hãy chuẩn bị rút lui. Ta đã mang lại đủ lợi ích cho 'họ', không cần thiết phải cống hiến cả mạng sống của mình vào.
- Tôi biết, David, nhưng trước khi rời Opus, ta cần phải vận chuyển hàng ra ngoài, không thể để những thứ này ở lại Opus... Anh chuẩn bị đến đâu rồi?
Kodling xoa xoa hai bên thái dương. Tin xấu vẫn không ngừng tới.
- Tuyến đường đã sẵn sàng. Tôi sẽ chịu trách nhiệm vận chuyển lô hàng đầu tiên để kiểm tra xem tuyến đường có an toàn hay không. Nếu an toàn thì anh sẽ đưa nốt số hàng còn lại ra khỏi Opus.
David nhớ lại tuyến đường đã chuẩn bị và tiếp tục:
- Rời khỏi Opus, đến cảng Tự Do, sau đó chúng ta sẽ an toàn... Chết tiệt, đám người đó, không phải họ nói rằng họ có thể đánh lạc hướng Cục Trật tự hay sao? Thế nào mà chúng ta lại bị nhắm tới nhanh như vậy.
- Chịu, ai mà biết được mấy chuyện như này? Chẳng lẽ là do có tên nào đó tọc mạch?
Kodling đoán bừa, nhưng điều anh ta không biết là suy đoán của mình rất chính xác. Nếu Adele không chết thì họ đã không bị Bologo để mắt tới, từ đó dẫn đến cuộc tranh chấp hỗn loạn này.
- Có thể sẽ phải cần hỗ trợ, tôi sẽ báo cáo chuyện này lại với 'Ngạ Quỷ'.
Kodling nghĩ rồi tiếp tục nói:
- Tóm lại... giữ an toàn, David, ta đều là những kẻ ở dưới tầng chót, mạng sống mới là thứ quan trọng nhất.
- Được rồi, tôi sẽ thu xếp, gửi lời hỏi thăm đến Ginny giùm tôi.
David nói xong câu này liền cúp điện thoại. Kodling cúi đầu, đôi mắt chìm vào bóng tối. Anh ta siết chặt tay lại như một khối sắt.
Kodling trông như một ngọn núi lửa sắp phun trào, gương mặt méo mó thành vẻ dữ tợn.
- Thưa ngài?
Cánh cửa bị đẩy ra, một người đàn ông mặc đồ biểu diễn thò đầu vào.
- Có chuyện gì?
Kodling ngẩng đầu lên và mỉm cười, vẻ dữ tợn vừa rồi đã hoàn toàn biến mất, cứ như thể đó là hai người khác nhau.
- Buổi biểu diễn sắp bắt đầu.
- Được rồi.
Kodling gật đầu, rời khỏi văn phòng và đi dọc theo hành lang. Xung quanh dần đông hơn, thậm chí còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng bàn luận của khán giả, tất cả đều mong chờ buổi biểu diễn hôm nay.
Kodling đứng sau tấm rèm, đống suy nghĩ không ngừng xáo trộn trong đầu khiến tinh thần của Kodling kiệt quệ, nhưng đúng lúc đó tiếng nhạc vang lên, tấm rèm từ từ được kéo ra, ánh đèn sân khấu hiện ra từ bóng tối, chiếu thẳng vào người Kodling.
Ngẩng đầu lên, ánh mắt của Kodling đã mất đi vẻ lạnh lùng vừa rồi, mớ suy nghĩ phức tạp cũng biến mất ngay sau đó, anh ta mỉm cười và đọc to lời thoại. Âm nhạc ngày càng sôi động, các diễn viên cũng bước lên sân khấu, vở kịch dần đạt đến cao trào.
Hết tràng pháo tay này đến tràng pháo tay khác vang lên như từng cơn sóng vỗ vào sân khấu, tất cả đều bị thu hút bởi màn biểu diễn xúc động đến tâm can của Kodling.
Ngay cả Bologo đang ngồi dưới khán đài cũng như vậy.
Bologo nhìn chăm chú vào Kodling, khi thì cổ vũ, khi thì vỗ tay, đây thực sự là một màn biểu diễn tuyệt vời.
Về sau, Bologo thường nhớ lại cảnh này. Anh nghĩ nếu trên đời này thật sự tồn tại vị thần Vận Mệnh, thì vị thần này hẳn có sở thích rất xấu.
Thần lừa mỗi người đưa ra lựa chọn sai lầm, bước trên con đường sai lầm và dẫn đến kết cục sai lầm.