- Này, anh bảo ông chủ cần nhiều hòn đá triết gia như vậy để làm gì?
Với lòng tham và nỗi khó hiểu trong lòng, một người đàn ông hỏi người đồng nghiệp đứng cạnh mình.
Hắn biết rất rõ có bao nhiêu hòn đá triết gia được cất giấu trong nhà máy phía sau, đó là một kho báu có thể khiến bất cứ ai trở nên điên cuồng. Chỉ cần nghĩ đến nó thôi là người đàn ông đã cảm thấy máu mình bắt đầu sôi lên và lao vào gặm sạch chúng. Tuy nhiên, khi nhớ lại sự tàn nhẫn của ông chủ thì cảm giác vô cùng phấn khích này lại rơi vào hầm băng.
Phía bên kia là một người đàn ông khác, hai người bọn họ là lính gác đứng canh cổng trong đêm nay và cảnh báo nếu như có thứ gì đó bất thường xuất hiện.
- Ai mà biết được? Chẳng phải thứ này rất đáng tiền sao? Có lẽ là vì tiền?
- Tiền?
Nhắc đến tiền, người đàn ông kia lộ vẻ khinh thường rồi tỏ vẻ khổ sở:
- Chính bởi vì tiền nên tôi mới bán rẻ linh hồn mình, kết quả là thua đến mức chẳng còn lại gì.
Hắn thì thầm.
- Chẳng phải tất cả chúng ta đều như vậy sao?
Người còn lại nói:
- Nhưng ít nhất bây giờ chúng ta sắp sửa có rất nhiều thù lao là hòn đá triết gia.
Có thể cả hai đã từng cảm thấy nỗi thống khổ từ sâu bên trong trái tim, nhưng giờ nó chỉ còn cảm giác chết lặng khi bị hành hạ bởi chứng Bạo Thực.
- Nhắc mới nhớ, tôi chưa từng nghĩ có nhiều người bán linh hồn cho ma quỷ đến vậy, không những thế còn là cùng một kiểu người.
Hắn cứ tưởng rằng ác ma đã bán sạch linh hồn cho ma quỷ chỉ là thiểu số, nhưng không ngờ ở Opus lại có nhiều ác ma giống hệt như thế.
Nói đến đây hắn tỏ vẻ hiếu kỳ:
- Anh cũng là người tha phương sao? Sao lại tới Opus?
Người còn lại bối rối mất vài giây rồi đáp:
- Tôi cũng chẳng biết nữa. Cứ như thể có thứ gì đó đang thu hút tôi vậy. Sau nhiều lần trắc trở thì cuối cùng tôi cũng đến được đây, còn anh thì sao?
- Tôi á? Tôi cũng gần giống như vậy. Tôi giết vài người ở quê hương mình vào thời điểm đó. Đường phố dán đầy lệnh truy nã khiến tôi tưởng rằng mình chết chắc, nhưng không biết làm sao lại nhặt được một vé tàu đến Opus... Ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại lên tàu và đến đây, suốt chặng đường an toàn và không có chuyện gì xảy ra.
Đôi mắt của người đàn ông mờ đi khi nói. Bây giờ, khi nhìn lại thì mọi thứ có vẻ thật khó tin.
- Như thể có một sức mạnh thúc đẩy tôi, nó đã dẫn tôi đến đây, Thành phố của Lời Thề, Opus này.
Người còn lại không trả lời, hắn cũng đã từng trải qua cảm giác được chỉ dẫn kỳ lạ này.
Như thể có một giọng nói nào đó đang thì thầm bên tai họ, thúc giục họ đến đây, phảng phất như nơi này sắp có một bữa tiệc hoành tráng và mọi người đều phải ăn mặc chỉnh tề để tham dự.
- Thật kỳ diệu.
Người đàn ông thì thầm.
- Nó giống như một thứ gì đó đang vẫy gọi chúng ta... nó ở ngay trong thành phố này.
Đôi mắt của người đàn ông hướng về thành phố khổng lồ, nơi có vô số tòa nhà cao tầng sừng sững, ẩn chứa mọi bí ẩn ở nơi sâu thẳm và tăm tối nhất này.
- Nhắc mới nhớ, tôi đã từng nghe một giả thuyết như này.
Người đàn ông đó lại nói.
- Giả thuyết gì?
Người đàn ông còn lại nhìn chằm chằm với ánh mắt tò mò.
- Nó nói rằng chúng ta, những ác ma đã mất sạch linh hồn này, đôi khi sẽ cảm nhận được một lời kêu gọi không sao giải thích được, và lý do của cảm giác này là linh hồn đang vẫy gọi chúng ta, nó đang gọi chúng ta đến để chuộc lại nó từ tay ma quỷ.
Cuộc nói chuyện giữa hai người im bặt. Một lúc sau, người còn lại mới chậm rãi nói:
- Ý anh là... ta đến thành phố này bởi vì linh hồn của chúng ta cũng đang ở đây?
Giọng người kia trở nên khàn khàn:
- Và đám ma quỷ chết tiệt đó cũng thế?
- Chịu, ai mà biết được? Tôi nghe những lời này từ một đám ác ma khác, lúc đó họ đã sắp mất hình dạng con người và biến thành quái vật.
Người đàn ông đó nói:
- Có lẽ bây giờ họ đã chết hoặc hoàn toàn đánh mất lý trí.
Người đàn ông còn lại thở dài. Hắn còn định nói thêm điều gì đó thì không biết từ lúc nào, trên con phố vắng vẻ bỗng xuất hiện một người lạ mặt. Kẻ đó đứng dưới ngọn đèn đường mờ ảo lặng im không nói câu gì. Gương mặt của gã ta ẩn hiện trong bóng tối như một hồn ma không mặt.
- Anh bạn, đừng có tự chuốc lấy phiền phức.
Đột nhiên,
Một cảm giác bất an đến tột độ bỗng dâng lên trong lòng người đàn ông. Tay hắn lập tức chạm vào khẩu súng trên thắt lưng và hét lớn.
Hiển nhiên hắn không phải là người tốt khi có vài mạng người trên tay, đồng thời còn là một tên côn đồ cực kỳ hung ác... Hiển nhiên tất cả những ai dám làm việc ở đây đều là một kẻ vô cùng tàn nhẫn.
Nhưng bây giờ, khi phải đối mặt với bóng người đen ngòm kia, một cảm giác sợ hãi đến khó tả đột ngột dâng lên từ đáy lòng như cào xé tâm gan và dây thần kinh của hắn.
Liếc người đồng nghiệp bên cạnh qua khóe mắt, sắc mặt gã cũng tái nhợt, đổ mồ hôi mịn thấm ướt trên trán, thậm chí còn không nói nên lời.
Chuyện gì đang xảy ra?
Cả hai không hiểu, không hiểu nỗi sợ này đến từ đâu.
Đối phương hoàn toàn không có ý định rút lui mà hất một cây búa vuốt ra khỏi cổ tay và giữ chặt lại. Gã ta sải bước về phía hai người họ.
- Ngươi...
Người đàn ông vẫn còn muốn nói điều gì đó để đe dọa, nhưng khi chạm vào bóng tối, ác linh đã vụt khỏi ánh sáng và biến mất khỏi tầm nhìn của hắn như một làn khói. Nếu như không phải nghe thấy tiếng bước chân vọng lại trong bóng tối thì hắn thậm chí còn tưởng mọi thứ vừa rồi chỉ là ảo ảnh.
Tiếng còi báo động réo rắt vang lên trong óc, sau đó là con dao sắc bén cứa vào màng nhĩ đầy nhức nhối như đang thúc giục.
Theo bản năng, người đàn ông giơ súng trong tay lên và bóp cò ngay cả khi không có mục tiêu. Tuy nhiên vẫn quá muộn, một tiếng va chạm chói tai truyền đến từ trong bóng tối sau lưng, ngay sau đó là tiếng xương bị gãy.
Người đàn ông có thể ngửi thấy mùi máu đang lan ra trong không khí, tiếp đến là bị chất lỏng ấm áp bắn thẳng lên mặt. Một cơn đau dữ dội chậm rãi ập đến khiến hắn gầm rú.
- Chạy mau!
Hắn giơ cánh tay đã bị gãy lên và chỉ kịp cảnh báo như thế.
Khoảnh khắc tiếp theo, miếng kim loại sắc nhọn hiện ra từ trong bóng tối cứa một nhát vào cổ của hắn, rạch đôi giọng nói đang phát ra cùng với đốt sống cổ.
Bên kia nhìn đầu người đàn ông lệch xuống, rồi gục xuống bức tường với một vết máu lớn, cuối cùng chết một cách đầy thảm hại như một con chó hoang.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh.
Trái tim đang đập thình thịch như một động cơ quá tải. Người đàn ông kia đã câu đủ giờ để gã đánh trả. Mặc dù bóng tối rất đậm đặc nhưng khi quan sát kỹ hơn, gã có thể nhận ra bóng người đang đến gần từ trong đó.
Họng súng chĩa vào ác linh. Khoảng cách giữa hai bên rất gần, gần đến mức người đàn ông có thể nhìn thấy sắc màu băng giá đang lóe lên trong bóng tối.
Đó là một cây búa vuốt giản dị với những vết xước lốm đốm và máu tươi dính trên đó. Ác linh đang giơ cao nó lên và nện chết đồng nghiệp của gã.
- Chết đi!
Người đàn ông kinh hoàng rống lên, rồi bóp cò. Tiếng súng điếc tai phá tan bầu không khí tĩnh lặng của đêm đen, ngọn lửa từ họng súng soi rõ bóng ma đang lao tới.
Hình ảnh mờ ảo lóe lên trước mắt rồi lập tức bị bóng đem nhấn chìm.
Ngay trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, gương mặt gớm ghiếc ấy đã khắc sâu vào trong con ngươi của người đàn ông như một vết dao cứa.
Đó là gương mặt chỉ tồn tại trong ác mộng – sợi dây sắt nhuốm máu xen kẽ những vết xước sắc nhọn, máu khô trên đó bắt đầu nhảy múa hệt như một xác ướp đã hút đủ máu và đang dần hồi phục.
Gã không thể tin vào những gì mình vằ nhìn thấy.
Sau khi tiếng súng vang lên. Trong bóng tối truyền đến một tiếng vọng. Người đàn ông đã bắn trúng ác linh, viên đạn đâm xuyên qua máu thịt và đi sâu vào trong cơ thể khiến chất lỏng nóng hổi bắn tung tóe lên trên tường.
Ngọn lửa vẫn tiếp tục bập bùng, hắn bắn liên tiếp nhiều phát. Với những phát súng ở cự ly gần như này thì ngay cả những con thú hung dữ nhất cũng sẽ bị bắn tan tành.
Sau một loạt tiếng bóp cò, đạn đã cạn, tiếng súng gầm rú cũng dần tan biến.
Mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra. Trong màn đêm tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch của gã.
Đã kết thúc... rồi sao?
Người đàn ông không rõ. Sau đó thì gã nghe thấy nó, nghe thấy tiếng thở hổn hển vọng lại từ bóng tối. Tiếp đến là tiếng bước chân vang lên kèm với tiếng ca thì thầm, réo rắt.
Ác linh như đang ngâm nga một giai điệu nào đó, ngâm nga một bài hát không biết tên, mang đến sự chết chóc lạnh giá theo từng bước chân của mình.
Cơn đau đến nghẹt thở ập đến lồng ngực. Ác linh xoay búa và đục vào ngực người đàn ông bằng móng vuốt sắc nhọn của mình. Cơn đau đột ngột khiến gã suýt bất tỉnh. Lồng ngực của gã trũng xuống, máu đỏ trên đó loang lổ khắp lớp áo lót trắng tinh.
Gã sắp chết, ngã xuống đất trong bất lực. Trong chút ý thức cuối cùng còn sót lại, gã đã nhìn thấy ác linh bước ra từ bóng tối.
Một tay ác linh cầm cây búa vuốt, tay kia cầm chiếc cặp. Trên người ác linh và chiếc cặp có rất nhiều lỗ đạn. Máu thậm chí vẫn đang rỉ ra từ một vài lỗ đạn, nhưng dường như ác linh lại không cảm thấy đau đớn, ngoài ra còn không chết.
Đúng vậy, ác linh sao có thể chết được?
Bologo ngâm nga giai điệu vui tươi. Trong ánh mắt sắp chết của người đàn ông, cây búa vuốt lại được giơ lên và nện liên tục vào khóa cửa cho đến khi nó rung lên bần bật, rồi anh mới đá bay nó ra.
Trận chiến ở đây đã thu hút sự chú ý của mọi kẻ địch trong nhà máy. Tiếng la hét ầm ĩ và tiếng bước chân đang dồn dập tới gần. Trong nhà máy tối om, vô số bóng người đang chạy kèm với những ánh đèn pin chói sáng chiếu khắp nơi.
Bologo đã khiến mọi người ở đây chú ý đến mình, và đó chính xác là điều anh muốn.
Mở chiếc cặp ra, quấn sợi dây xích nặng trĩu xung quanh eo thành một vòng tròn, rồi treo cây búa vuốt, cờ lê và một mớ hỗn độn lên trên đó. Chúng tạo ra hàng loạt âm thanh leng keng khi anh bước đi.
- Tôi đã vào trong nhà máy.
Bologo thì thầm:
- Đúng như tôi nghĩ, mấy tên này không thích bật đèn.
- Được rồi, tốt, tôi cũng đã tới nơi. Giờ chỉ đợi xem khi nào anh câu được con cá lớn kia ra thôi.
Palmer đáp lại. Anh ta đã âm thầm trèo lên mái của nhà máy nhờ cái móc bắn ra từ bao cổ tay. Palmer treo người ở trên tường, dưới tấm kính phủ đầy bụi và vết bẩn, anh ta có thể quan sát rõ ánh đèn pin và bóng người trong đây.
Cả hai đều giữ im lặng. Không ai trong số họ kích hoạt năng lượng bí mật mà lặng lẽ chờ đợi sự xuất hiện của Người Ngưng Kết bên đối phương.
Mùi hôi thối phát ra nồng nặc. Đám ác ma đang tìm kiếm bóng dáng của Bologo. Chẳng mấy chốc chúng đã nhìn thấy anh, nhưng dường như ngay từ đầu anh đã không hề có ý định giấu giếm gì. Bologo thoải mái đứng trước mặt tất cả mọi người và để vô số ánh đèn chiếu vào mình. Trông anh chẳng khác nào một nhân vật chính vừa bước lên sân khấu.
Tĩnh lặng, sau đó là tiếng gầm gừ đầy giận dữ.
- Xin chào buổi tối! Tất cả mọi người!
Bologo bật cười trước lời cổ vũ của lũ ác ma. Trong vô vàn tiếng súng chói tai, anh vung hai cây búa vuốt, đi xuyên qua làn mưa đạn, dao và kiếm, nện gãy hết cái xương này đến cái xương khác.