Xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh. Như thể trong một khoảnh khắc nào đó, căn phòng của Bologo đã tách biệt khỏi trần thế. Và trong thế giới nhỏ bé này chỉ còn mình anh cùng với những trang nhật ký trước mặt. Chúng đang lặng lẽ kể lại câu chuyện của ngày xưa cũ.
Nét chữ quen thuộc lọt vào mắt như một dòng nước ấm chảy qua cơ thể của Bologo. Từng tấc dây thần kinh của anh được kéo giãn, ngay cả những bắp thịt đang căng cứng cũng thả lỏng.
Không biết từ bao giờ, trái tim bồn chồn đã bình tĩnh trở lại.
Tất cả đều chìm vào yên bình.
Bologo luôn cảm thấy Adele như có một ma lực. Bà rất thân thiện và dễ mến. Chỉ cần ở cạnh bà là có thể cảm nhận được hơi ấm như ánh mặt trời.
Sau cái chết của Adele, Bologo đã rất lâu không có cảm giác ấy. Đôi khi anh tự hỏi, liệu mình ngoan cố truy đuổi ác nhân như này có phải chỉ để tìm kiếm sự yên bình trong nội tâm hay không?
Bologo bất lực. Anh không có đủ tư cách trở thành người như Adele, người như vậy quá chói mắt. Adele luôn cho người khác một cảm giác được cứu rỗi. Bà dùng sức mạnh phàm trần để cứu thêm càng nhiều người rơi vào cảnh cùng khổ.
Đôi khi Bologo nói đùa về việc liệu bức tượng Đức mẹ Chúa Cứu Thế phải chăng được tạc theo hình dáng của Adele.
Adele không thích trò đùa kiểu này. Bà thường nghiêm túc tự nhủ với bản thân rằng bất cứ ai cũng có thể trở thành như vậy, điều này không cố định.
Dù đã trở thành một bà già và hơi bướng bỉnh, cứng nhắc, nhưng năm tháng vẫn không thể thay đổi nét đẹp trong trái tim bà. Bologo cảm thấy rằng trong mắt Adele, bản thân anh như là một chú cừu non lạc lối đang chờ bà đến cứu.
Bologo không thể cao thượng như bà ấy. Tất cả những gì anh có thể làm là trừng phạt những kẻ mang lại đau khổ và đuổi giết đến tận cùng mọi ác nhân.
Anh chỉ giỏi bạo lực chứ không thể học được sự ôn hòa của Adele.
Đôi khi Bologo thật sự rất ngưỡng mộ Adele. Như thể khi bà dang tay ra thì kể cả tên tù nhân độc ác nhất cũng sẽ thành tâm sám hối trước bà ấy.
“Nhưng chúng ta không thể quá nhân từ, Bologo.”
Giọng Adele vang lên. Bologo nằm trên ghế sofa với cuốn nhật ký trên tay.
Kí ức và giọng nói trộn lẫn vào nhau dệt thành một ảo ảnh mờ ảo.
Dù không nhớ được thời gian chính xác nhưng Bologo vẫn mơ hồ nhớ tới cảnh tượng khi ấy. Giống hệt tư thế đang nằm trên ghế sofa bây giờ, chỉ khác là lúc đó anh đang nằm trên giường bệnh với với hết băng vải này đến băng vải khác quấn trên ngực.
Tiếng ồn ào của thành phố biến mất, thay vào đó là vô số tiếng đại bác dữ dội vang lên từ xung quanh, kèm với tiếng gào thét và tiếng súng.
Địch đột kích vào trại ngay giữa ban đêm. Giao tranh nổ ra trong mọi ngóc ngách.
Ngọn lửa bỗng bùng lên. Bologo ở trong lều có thể nhìn thấy những bóng người đó qua ánh lửa. Chúng hệt như một đám ác ma đang giương nang múa vuốt, nhảy múa vũ khúc cuồng hoan trong ngày tận thế.
Adele ở ngay cạnh anh. Cô vừa nói câu này, vừa nạp lại đạn cho khẩu súng trên tay. Trong mắt Bologo thì cô vẫn luôn là một quân y yếu đuối, nhưng hiện giờ thì khí thế mà cô phát ra lại sắc bén như một thanh gươm.
- Tôi đã tưởng rằng cô không thích vũ khí. Đó là một thứ cướp đoạt mạng sống con người.
Bologo thở hổn hển. Mỗi một lần nói đều sẽ có một cơn đau nhói ập đến trước ngực anh, như thể có một lưỡi dao đang găm vào đó.
- Trước hết, anh phải có một thanh gươm sắc trong tay của mình. Sau đó, anh mới có thể nói chuyện với mọi người về mấy thứ như tình yêu và lòng vị tha với tâm thái bình tĩnh.
Adele ném một khẩu súng cho Bologo:
- Thiện chí mà không có vũ lực thì sẽ chỉ bị người ức hiếp.
Vào thời điểm đó, Bologo cảm thấy như mình như vừa mới quen Adele.
- Tôi đã nói chuyện với Moore trước đây. Đến lúc thực sự xảy ra chiến tranh thì không biết anh có hét lên và nhảy vào vòng tay của bọn tôi để tìm kiếm sự bảo vệ hay không.
Bologo nghiến răng, lật người và chộp lấy khẩu súng Adele quăng tới.
Trước đó không lâu, một viên đại bác đã nổ ngay gần Bologo. Khi tỉnh dậy thì anh thấy mình đã nằm trên giường bệnh này, đau nhức toàn thân và thị lực cũng bị ảnh hưởng. Cả thế giới trước mắt anh như bị nhòe đi, giống hệt một bức tranh bị nhòa nước.
Từng khối màu lem nhem ghép lại với nhau tựa như giấc mơ của một bệnh nhân tâm thần biến thành hiện thực.
- Giờ thì sao?
Adele đi tới, kéo Bologo lên, khoác vai của anh. Hai người họ loạng choạng bước đi.
- Tôi cảm thấy nhân vật đã thay đổi, cái ôm này thực sự có tác dụng đấy.
Bologo bắt đầu lảm nhảm những điều vô nghĩa. Trong vòng tay của Adele, anh khá là giống một chú chim nhỏ nép vào người cô.
Khắp nơi đều là tiếng súng kèm với ngọn lửa cháy hừng hực. May mà anh đã đi lính được một thời gian nên đối với tình cảnh khủng khiếp này, anh bắt đầu tê dại thay vì hoảng sợ la hét.
- Phản ứng của cô thực sự khiến tôi khá ngạc nhiên đấy. Tôi vẫn luôn nghĩ rằng những tín đồ như cô rất dối trá, kiểu người xấu hay gì đó.
Bologo nói.
Adele bóp cò và bắn trúng kẻ địch chạy xuyên qua lều. Máu thấm đẫm vải. Cô đáp:
- Điều này phải tùy thuộc vào tình huống. Nếu đây là trong một nhà thờ thì tôi sẽ nói với họ công lý và lòng thương xót, ca ngợi tình yêu và vinh quang của thần.
- Nhưng bây giờ là trên chiến trường, ai ai cũng đã giết đến đỏ cả mắt. Anh có nghĩ những kẻ này có thể nghe lọt tai bất kỳ lời cầu nguyện hay bài ca nào không? Đừng đùa, Bologo.
- Chưa kể, nếu tôi chắp tay cầu nguyện thì có người sẽ ngã xuống mất!
Adele cố sức đỡ lấy Bologo. Cô thấp hơn Bologo một cái đầu nhưng vẫn gắng đỡ cái cơ thể thảm thương này.
Tinh thần của Bologo trở nên mơ hồ. Anh chỉ có thể gật mạnh một cái để đồng ý với lời của Adele.
Anh nghĩ, nếu mình có thể sống sót qua đêm nay, nghe Adele kể lể những tín điều rườm rà kia cũng chẳng làm sao, chứ đừng nói đến chuyện tới nhà thờ làm công việc thiện nguyện. Nếu được phép, Bologo thậm chí còn muốn chuẩn bị tiệc thánh cùng Adele.
Sau ngần ấy năm, lần đầu tiên anh cảm nhận được vinh quang của thần.
Trong đêm đen, Bologo cảm thấy như có một tia sáng thần thánh chiếu vào khuôn mặt mình. Trong tình huống hiểm nguy như này, ánh sáng đó đã khiến Bologo bật khóc.
Từng âm thanh ồn ã xa dần. Dần dần trong không gian tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng Bologo lật sách.
Mỗi lần lật trang, cảnh vật trong ký ức đều thay đổi, ngày tháng cũng không ngừng thay đổi, năm tháng cứ thế trôi qua.
Bologo từng tưởng Adele thường chép lời cầu nguyện vào đêm khuya. Nhưng thực tế thì cô chỉ đang viết nhật ký mà thôi, và cô vẫn giữ thói quen viết nhật ký này cho đến cuối đời.
Từng cuốn nhật ký dày cộp ghi lại từng ngày từng giây mà Adele đã trải qua. Nhìn mấy cuốn nhật ký trong vali Bologo mới hiểu tại sao Lawson lại tiếc nuối đến vậy.
Chúng ghi lại cả một đời của mẹ Lawson, nhưng giờ Lawson lại tặng nó cho chính anh. Càng đọc, Bologo càng cảm nhận được sự nặng nề của món quà này.
Anh cứ thế mà xem nhật ký của Adele. Kể từ khi Adele nhập ngũ cho đến khi kết thúc cuộc đời quân lữ dài đằng đẵng và bắt đầu cuộc sống mới, tạm biệt nơi chốn cũ.
Adele từng đi qua rất nhiều nơi, cuối cùng lại về với nơi này.
Cảm giác đó thật kỳ diệu, như thể có một người khác đang tái hiện lại cả một đời của cô mà không hề giữ lại chút gì, cũng không hề che giấu bất cứ điều gì. Bởi vì ngay từ đầu cô biết cuộc đời của mình rất ngay thẳng, chính trực và tươi sáng như thế, cho nên không sợ ánh mắt của bất kỳ ai.
Bologo cho rằng mình không phải đang đọc nhật ký nữa mà đang đọc một lời xưng tội.
Bất tri bất giác, trời đã nhá nhem tối. Bologo đang nằm trên ghế sofa. Sau khi đọc xong một cuốn nhật ký, anh gập nó lại và đặt sang một bên trước khi lấy thêm một cuốn khác.
Adele không nói nhiều về quá khứ với anh, nhưng bây giờ Bologo nhìn thấy tất cả từ nhật ký.
Sau chiến tranh Adele rời khỏi quân đội. Nhưng thay vì trở về quê hương, cô lại ở lại mảnh đất hoang tàn này cùng với quân đội của Liên minh Rhine, sau đó xây dựng lại thành phố cùng với rất nhiều người.
Sau khi được chiến tranh rửa tội, Adele đã trưởng thành hơn rất nhiều. Cô tiếp tục công việc bác sĩ và giúp đỡ rất nhiều người bị chiến tranh tàn phá. Ngay sau đó, một thành phố mới được xây dựng lên trên đống đổ nát và mang một cái tên mới.
Thành phố của lời thề, Opus.
Sau khi thành phố được thành lập, Adele tiếp tục hành thiện. Cô không hề nhắc tới kinh nghiệm trong quân ngũ với người khác nên ít người biết vị bác sĩ sùng đạo này lại có một quá khứ như vậy.
Nội dung cuốn nhật ký sau đó trở nên vụn vặt, chứa đầy rẫy cảnh sinh hoạt thường ngày và các mối quan hệ lộn xộn. Ngoài ra những lời phàn nàn của Adele cũng ngày càng tăng.
“Một vài người không thể cứu nổi bằng lời nói và hành động, chi bằng thưởng cho hắn luôn một viên đạn. Loại người này sẽ chỉ khiến tất cả mọi người sống trên đời không hạnh phúc.”
"Tại sao những kẻ này lại không chết luôn trong chiến tranh đi?"
"Thần ơi, đây là thử nghiệm của người đối với con sao? Thật là quá đáng!"
Bologo đã phải bật cười thành tiếng khi đọc những từ này. Có vẻ như Adele, một người đầy nhân ái, cũng có ngày hết sạch sự kiên nhẫn.
Trong những cuốn nhật ký sau, những lời phàn nàn như vậy giảm dần. Adele đã quen với điều đó, hoặc là đã trưởng thành.
Nụ cười trên mặt Bologo biến mất. Adele đã trải qua rất nhiều thăng trầm nhưng đều may mắn sống sót. Cô viết trong nhật ký rằng mình đã tham dự bữa tiệc của các cựu chiến binh và đi gặp lại đồng đội.
Một số chết, một số còn sống, một số bị tra tấn bởi quá khứ đó, còn một số thì biến mất.
"Có ai gặp Bologo không?"
"Đã lâu rồi không gặp."
"Anh không biết à? Đơn vị của anh ấy là đơn vị đầu tiên tiến vào..."
"..."
Nói đến đây, vẻ mặt của Adele trở nên buồn bã. Cô vẫn nhớ đến anh chàng tên Bologo ấy. Trong trận hỗn chiến lần trước, cả hai đã cùng nhau trải qua một cuộc phiêu lưu kỳ thú. Đầu tiên là khổ sở trốn ra khỏi doanh trại, sau đó sinh tồn nơi hoang dã. Sau hơn nửa tháng giày vò hai người mới tập trung lại với quân đội.
Adele vốn cho rằng Bologo sẽ đến. Cô còn muốn trò chuyện với người bạn kỳ diệu này về cuộc sống gần đây, nhưng giờ cô mới nhận ra rằng rất có thể người bạn kỳ diệu này đã chết.
Cô cảm thấy hơi buồn, nhưng không đến mức đau khổ.
Adele và Bologo đã không gặp nhau trong nhiều năm kể từ cuộc phiêu lưu kỳ diệu đó.
Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng đôi khi thời gian và khoảng cách thực sự có thể làm suy yếu một số thứ tưởng chừng như không thể phá hủy, cho dù chúng đã từng kiên cố đến đâu, cho dù sắt đá cũng khó có thể đập tan.
Sau đó Adele tiếp tục sống cuộc sống của mình. Cô vẫn theo đuổi cuộc sống mà mình muốn. Adele làm tình nguyện viên ở trại trẻ mồ côi sau giờ làm việc, cô cũng đã gặp rất nhiều người và trải qua rất chuyện.
Adele không hề mạnh mẽ như Bologo nghĩ. Trong nhật ký, cô đã không biết bao nhiêu lần mất đi hy vọng vào cuộc sống, nhưng lại luôn kiên cường trở lại.
Chiến tranh không thể khiến Adele tan vỡ nên cô cho rằng cuộc sống càng không thể khiến cô tan vỡ.
Adele không kết hôn mà hết lòng theo đuổi lý tưởng cao cả của mình. Cô nhận nuôi một đứa trẻ ở trại trẻ mồ côi nơi mình làm việc tên là Lawson.
Sau đó các con của Adele tăng dần lên.
Ánh mắt của Bologo trở nên nhu hòa… Anh hiếm khi để lộ bộ mặt dịu dàng đến vậy.
Kim đồng hồ đã điểm gần nửa đêm. Anh đã đọc gần hết nhật ký và đứng ngoài dõi theo gần như toàn bộ cuộc sống của Adele. Giờ chỉ còn lại cuốn nhật ký cuối cùng để Bologo đọc.
Đưa tay ra, Bologo nhặt cuốn nhật ký cuối cùng.
(Lưu ý: Đoạn nào nói về Adele thời con trẻ mình sẽ để là “cô”, còn đoạn nào nói về thời đã già mình sẽ để là “bà”)