Jeffrey nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào văn kiện trên bàn, khi thì cầm một tờ lên xem xét kỹ lưỡng, khi thì lại nhìn về phía bên kia – phòng thẩm vấn đằng sau tấm kính một chiều.
Trong căn phòng thẩm vấn chật hẹp, trầm lắng, một hình người khốn khổ đang ngồi trên ghế, hai tay bị trói ra sau lưng.
Noam đã sống sót, mặc dù trong tình trạng rất tồi tệ, nhưng ít nhất vẫn duy trì trạng thái "còn sống", và thế là quá đủ đối cho cuộc thẩm vấn rồi.
Bên cạnh gã là khung sắt treo rất nhiều chai nước, kim tiêm truyền dịch được đâm vào trong tĩnh mạch. Khuôn mặt Noam đã được băng bó, nhưng hai mắt thì trắng dã, ý thức rơi vào giữa tỉnh táo và mơ hồ.
- Còn muốn hỏi gì nữa không?
Giọng nói truyền đến từ bộ đàm. Trong phòng thẩm vấn còn có một người khác, anh ta mặc bộ đồng phục đen nhánh, đứng cạnh Noam đang hấp hối, cả người toát ra vẻ lạnh lùng.
- Ivan, hãy kiểm tra ý thức của hắn một lần nữa, đào sâu hơn chút để xem có thêm thông tin nào không.
Jeffrey nói vào micro, giọng vang vọng khắp phòng thẩm vấn.
Ivan nhìn tấm kính một chiều, gật đầu và giơ tay lên.
Trên lòng bàn tay sạch sẽ bỗng xuất hiện một vệt sáng mờ, ánh sáng phản chiếu vào đồng tử của Noam như thần chết đang giáng xuống.
Noam đột ngột tỉnh dậy và nức nở trong kinh hoàng, nhưng gã lại không thể phát ra nổi một âm tiết đầy đủ, đồng thời cố gắng giãy dụa nhưng lại chẳng thể làm được gì.
Bàn tay kia áp lên trán Noam. Có thể thấy hoa văn của ánh sáng nhạt đang lan ra, như thể nó có sự sống, kéo dài từ lòng bàn tay đến người Noam, sau đó phủ đầy lên trán gã.
Sau khoảng thời gian ngắn trong trạng thái bình tĩnh, cơ thể của Noam co giật dữ dội như thể bị điện giật. Hai mắt của gã chìm vào vòng xoáy xám xịt, hai tay thì siết chặt vì đau đớn, móng tay cắm ngập vào trong thịt khiến máu từ từ chảy ra.
Một cơn bão tâm linh bùng lên trong tâm trí gã. Noam, người vốn đã bị thương nặng, không còn khả năng chống trả nên chỉ có thể bị tách ra từng lớp một, để cho người khác đào bới bừa bãi bóng tối ẩn sâu trong nội tâm.
Jeffrey lạnh lùng đứng quan sát. Khoảng một phút sau, cơ thể của Noam dần dần ngừng co giật, đầu ngoẹo sang một bên. Gã đã lịm hẳn đi, nước bọt chảy dọc xuống theo khóe miệng, trông như người mắc bệnh Alzheimer.
- Không, có vẻ như đó là tất cả những gì hắn ấy biết.
Ivan nói rồi rút tay lại, sau đó đeo găng da sẫm màu lên.
- Ừm, đã biết.
Jeffrey đáp, rồi chìm vào suy nghĩ.
Lúc này, Ivan bước ra khỏi phòng thẩm vấn và đứng ở cửa. Jeffrey nói lời cảm ơn:
- Cảm ơn, Ivan, lần này đã làm phiền anh rồi.
- Không có gì, tiện tay mà thôi, dù sao thì Tổ Quạ dạo gần đây cũng không bận lắm.
Ivan nói xong thì bước tới và ngồi xuống bên cạnh.
Anh ta nhìn Noam sau tấm kính một chiều và thản nhiên nói:
- “Người Nghiện”, tôi có ấn tượng về tổ chức này. Tại sao tổ chức này cũng được đưa vào danh sách quan trọng rồi?
Ivan nghi hoặc:
- Tôi nhớ rằng nhiệm vụ chính của Bộ phận Thực địa bây giờ chẳng phải là áp chế 'chúng' hay sao?
Khi nhắc đến “chúng”, vẻ kinh tởm hiện rõ trên gương mặt lạnh lùng của Ivan.
- Chỉ là một khúc nhạc đệm, không liên quan đến công việc của Bộ phận Thực Địa... ít nhất thì hiện giờ không phải.
Jeffrey suy nghĩ một lúc: [Biệt đội hành động vẫn còn đang xây dựng, chưa được xếp vào danh sách chính thức của Bộ phận Thực Địa nên nói như vậy cũng không có vấn đề gì.]
Sau đó Jeffrey khen ngợi Ivan:
- Một 'năng lượng bí mật' không tồi. 'Năng lượng bí mật' của 'Học phái Hư Linh' các anh lúc nào cũng hữu dụng.
Ivan không thèm để ý đến lời khen của Jeffrey. Là "Còi Sắt" của "Tổ Quạ", anh ta rất nhạy bén và có thể quan sát chính xác sự thay đổi của người khác, điều này rất hữu ích trong quá trình tra khảo đối phương.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Ivan hỏi thẳng.
Ánh mắt của Jeffrey có hơi né tránh. Anh ta vô tình đảo qua mặt bàn, vừa định giải thích thì Ivan đã nhìn thẳng về phía đó.
Thông tin lấy được từ miệng của Noam được đặt trên mặt bàn,
Giữa xấp giấy tán loạn dường như còn kẹp thứ gì đó.
- Jeffrey.
Ivan không đi lấy mà hỏi Jeffrey. Đầu óc nhạy bén của anh ta rất thích hợp để tổn thương kẻ thù, nhưng anh ta không muốn làm như vậy với bạn bè của mình.
- Haizz, được rồi, anh xem đi.
Đối với người bạn cũ này, Jeffrey biết việc che giấu chỉ là nhất thời. Anh ta xua tay, ra hiệu Ivan cứ tự nhiên.
Lật tờ giấy phía trên đó, có một tài liệu ngay bên dưới, Ivan đọc thông tin được viết bên trên:
“Theo như yêu cầu của Lebius Lovisa, bắt đầu từ hôm nay...”
Sau khi đọc xong tài liệu, Ivan đặt nó xuống. Anh ta nhìn Jeffrey đang nở nụ cười gượng gạo và lạnh tanh hỏi:
- Anh được chỉ định làm thành viên của Biệt đội hành động đặc?
- Đúng ra mà nói thì là chuyên viên chịu trách nhiệm liên hệ giữa Biệt đội hành động và Bộ phận Hậu Cần. Nhưng anh cũng có thể coi tôi là thành viên của Biệt đội hành động, không có vấn đề gì. Dù sao thì Lebius đã gửi huy hiệu tới.
Jeffrey nói rồi ném một huy hiệu ra – huy hiệu "Đuôi Rupert".
- Lebius biết anh không muốn quay lại tiền tuyến.
Giọng điệu của Ivan luôn lãnh đạm, không biết anh ta đang nói chuyện như bình thường hay đang phàn nàn về Lebius.
- Anh ấy nói không phải là quay lại tiền tuyến mà chỉ là phụ trách công việc hậu cần mà thôi, xử lý mấy chuyện phiền phức, làm bảo mẫu... Nhưng ai mà nói trước được mấy chuyện kiểu này, biết đâu một ngày nào đó chúng ta sẽ phải đưa nhân viên hậu cần lên chiến trường một lần nữa.
Jeffrey than thở:
- Cái bộ xương già này của tôi đã quá lâu rồi chưa vận động, tôi cũng sắp quên làm sao để kích hoạt 'năng lượng bí mật' rồi.
- Tại sao anh ấy lại làm như vậy, tôi nhớ rằng Lebius rất tôn trọng lựa chọn của anh.
Ivan nói.
- Không biết, nhưng nghe nói Uriel nói, Lebius nhận được một bức thư từ Phó Cục trưởng. Cụ thể trong đó viết gì thì cô ấy cũng không biết. Sau đó thì Lebius biến mất, và khi cô ấy tìm thấy thì Lebius đã khóa chặt mình trong phòng, mãi không chịu đi ra.
Jeffrey nhặt huy hiệu lên và nghịch nó:
- Mãi đến sáng hôm qua thì anh ấy mới đi ra, vẻ mặt u ám, không nói lời nào. Sau đó thì văn kiện nhậm chức này được gửi đến cho tôi. Tôi đến hỏi anh ấy... wow, sắc mặt của Lebius thật kinh khủng và đáng sợ.
Nhớ lại vẻ mặt của Lebius, Jeffrey bình tĩnh nói:
- Đã lâu rồi tôi không thấy Lebius như vậy. Nó giống như là... bảy năm trước.
Ivan khẽ run lên.
- Lebius không giải thích bất cứ điều gì, anh ấy chỉ nói là cần tôi.
Jeffrey lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ, rồi nhìn Ivan và cười gượng:
- Anh nghĩ xem tôi còn lý do gì để từ chối? Lebius đã nói đến như vậy.
- Đúng vậy, ngay cả Lebius còn phải bắt đầu 'kêu cứu' thì tôi thực sự không biết chuyện gì đã xảy ra với anh ấy.
Ivan lẩm bẩm một mình.
- Anh cũng phải cẩn thận, Lebius đang đẩy nhanh tiến độ xây dựng Biệt đội hành động. Theo Uriel thì anh ấy cũng đã nộp đơn xin 'Phòng Ra Quyết Định' chuyển người từ 'Tổ Quạ' sang, chưa biết chừng gã xui xẻo ấy lại chính là anh.
Jeffrey nhìn Ivan và cười. Ivan thì vẫn dửng dưng, anh ta không hiểu có gì đáng cười trong chuyện này.
Ivan Krex, trong bộ đồng phục đen nhánh, không có gì nổi bật ngoại trừ đôi găng tay da màu đen. Mặt sau của găng tay có in hình một con quạ miệng ngậm còi sắt, đó là biểu tượng của "Tổ Quạ".
Tổ Quạ, tên gọi của "Bộ phận Tình Báo" thuộc Cục Trật tự, chịu trách nhiệm xâm nhập, thu thập thông tin tình báo và các công việc khác. Các nhân viên phục vụ cho bộ phận này được gọi là “Còi Sắt”, toàn bộ bộ phận có quyền hạn bí mật cấp hai, không công khai với nhân viên có quyền hạn cấp một.
Cửa bỗng bị đẩy ra, hai người nhìn về phía cửa thì thấy Yas đang đi tới và nói:
- Như những gì anh nói, Jeffrey, tôi đã đi điều tra 'Rạp hát Ginny'. Tôi đã quan sát xung quanh nhưng không thấy gì bất thường, cũng không có mùi hôi thối của ác ma.
Nhìn Yas, Ivan hơi ngạc nhiên và quay sang Jeffrey:
- Anh còn gọi cả Yas vì 'Người Nghiện'?
- Anh ta nợ tôi một ít tiền nên nhờ chút việc vặt mà thôi.
Jeffrey nhướng mày.
Yas nhìn Ivan, rồi lại nhìn vào tấm kính một chiều thì thấy Noam không biết còn sống hay đã chết. Anh ta đại khái đã hiểu thông tin này của Jeffrey đến từ đâu.
- Bologo có đáng để anh mệt mỏi như thế không?
Yas không hiểu, tại sao không để vụ này cho Bologo tự điều tra mà lại phải nhờ cả họ.
- Bologo là một công cụ rất tốt, nhưng công cụ này không thể sử dụng tùy tiện. Nếu tôi yêu cầu anh ta thẩm vấn thì có thể Noam sẽ bị đánh chết. Nếu như để anh ta đi điều tra hiện trường mà một khi có dấu vết của ác ma, anh ta sẽ bắt đầu đại khai sát giới.
Jeffrey nói:
- Nơi đó là quận Hiệp Định, anh không muốn Bộ phận Hậu Cần phải xóa ký ức quy mô lớn chứ?
Jeffrey thở dài. Những chuyện khác còn dễ nói, nhưng vụ án này liên quan đến con đường báo thù của Bologo, có trời mới biết Bologo sẽ làm ra chuyện gì.
- Lý do này còn chưa đủ, Jeffrey. Anh chuyển đến Bộ phận Hậu cần, không còn tiếp xúc với những chuyện điên rồ này, hiện giờ lại tự quay về, nghe thật không hợp lý.
Ivan, người đang làm công tác tình báo, cảm thấy rõ ràng có điều gì đó bất thường.
- Nhìn đi.
Jeffrey không mấy ngạc nhiên khi Ivan nhìn thấu nó. Anh ta lấy ra một chai thuốc và đặt nó trên bàn. Mặc dù không có sự can thiệp nào từ bên ngoài nhưng chất lỏng trong chai lại tự chuyển động.
- Thứ này được thu giữ từ Noam, đồng thời còn kèm theo rất nhiều hòn đá triết gia. Tôi đã nhờ người phân tích nó. Thành phần của chai thuốc này chứa những linh hồn bị ngưng kết... Đây là một hòn đá triết gia dạng lỏng.
Jeffrey nhìn chằm chằm vào chai thuốc màu đỏ sậm, ánh mắt của những người khác cũng đổ dồn vào nó.
- Theo người của 'Lõi Lò Thăng Hoa' nói, thì chai thuốc này không chỉ có thể ức chế chứng Bạo Thực, mà như phân tích thì nó còn có một năng lực tăng cường nhất định... Không, đây là một chai thuốc cường hóa, ức chế chứng Bạo Thực chỉ là tác dụng phụ.
- Cường hóa?
Yas nghi hoặc.
- 'Linh hồn' quyết định 'thể xác', linh hồn tràn đầy sẽ nâng cao 'năng lượng bí mật' của chúng ta, nhưng điều này vi phạm 'quy định đạo đức', những hòn đá triết gia mà chúng ta sử dụng ngày nay đều được chiết xuất từ động thực vật, cường độ kém xa so với 'Linh hồn Hoàng Kim' được cô đọng lại từ con người.
Càng nghĩ sâu xa, Jeffrey càng cảm thấy bất an:
- Những thứ đắt tiền như vậy lại bán cho đám ác ma chỉ để đổi lấy tiền? Và liệu mấy kẻ đáng thương mất đi linh hồn kia có nhiều tiền đến như vậy? Ngoài ra thì với thứ này, tiền có còn quan trọng nữa hay không?
Anh ta cười.
Ivan cũng chợt nhận ra điều gì đó, anh ta nhặt đống thông tin của Noam đặt trên bàn lên.
Theo Noam, công nghệ tinh chế dược phẩm này do “Người Nghiện” truyền lại cho họ. Có vẻ như “Người Nghiện” coi họ như nhà máy, sẵn sàng mua loại thuốc này với giá rất cao để bán cho ác ma. Có vẻ như tất cả là để đánh lạc hướng.
- Có rất nhiều chai thuốc như này được lưu hành trên thị trường, nhiều hơn chúng ta dự đoán, đồng thời cũng không rõ có bao nhiêu nhà máy như vậy.
Sắc mặt Jeffrey lạnh dàn. Hiện tại anh ta có một cảm giác quen thuộc, cảm giác giống như lúc đang làm việc ở Bộ phận Thực Địa nhiều năm trước đây.
- Ivan, hiểu chưa?
Ivan chìm vào suy tư, những thông tin trước mặt đan xen vào nhau, dần vẽ ra một bộ dạng gớm ghiếc.
- Bảy năm trước, chúng ta đã gây chiến với 'chúng', sau đó thì giành chiến thắng thảm hại và đuổi 'chúng' ra khỏi Opus. Sau bảy năm, những kẻ này đã trở lại.
Ivan đột nhiên nói về điều gì đó, nói về bóng ma lơ lửng trong tâm trí của mấy người:
- Tôi vẫn nhớ cảnh tượng khi cuộc chiến bắt đầu, không hề có cảnh báo, mọi thứ nổ ra quá đột ngột... Nhưng sau khi rà soát lại tất cả khi mà cuộc chiến kết thúc, Tổ Quạ phát hiện ra rằng quả thực có rất nhiều dấu hiệu tiềm ẩn vào thời điểm đó, chỉ có điều chúng ta không nhận thấy mà thôi.
- Hiện giờ, 'chúng' đã xuất hiện lại ở Opus, khiêu khích chúng ta và thu hút hầu hết sự chú ý của Bộ phận Thực Địa.
Tất cả mọi người đều rất căng thẳng, ai cũng nghĩ rằng một cuộc chiến mới sắp đến. Tuy nhiên, trong lúc này, có một tổ chức bí mật gọi là 'Người Nghiện' đã xuất hiện, đồng thời cũng đang chế tạo ra loại thuốc này...
Ivan nói ra dự đoán tồi tệ nhất:
- 'Người Nghiện' có liên quan đến 'chúng'?
Vẻ mặt Yas cũng trở nên u ám.
- Đúng, ít nhất đó là những gì Lebius suy đoán. Anh ấy nghi ngờ có mối liên kết giữa hai bên.
Jeffrey nói rồi hỏi lại:
- Yas, Đội số 6 của anh còn người không?
- Không, tất cả đều đã được điều đi.
Yas nói.
- Nếu không phải Bologo trả thù thì có lẽ chúng ta đã không để ý đến mấy tên này.
Jeffrey kinh hãi khi nhận ra điều này. Trước áp lực của "chúng", Cục Trật tự không còn thời gian để tâm tới "Người Nghiện". Lần này, chính nhờ sự trả thù của Bologo mà Cục Trật tự mới có tiếp xúc với "Người Nghiện", đồng thời moi móc ra nhiều thứ như vậy.
- Mọi thứ phức tạp hơn những gì chúng ta thấy… Tôi sẽ báo cáo lại với Tổ Quạ sau.
Ivan bình tĩnh nói.
- Bộ phận Thực địa cũng thế, tôi sẽ thông báo cho các đội khác.
Yas gật đầu.
- Phía Lebius để tôi nói chuyện, tâm trạng của anh ấy có vẻ không tốt.
Jeffrey vừa nói vừa chất đống giấy tờ đầy chữ đến trước mặt Ivan.
- Chuyên gia tình báo, xem kỹ lại xem có manh mối nào cần chú ý không.
Ivan lướt qua đống giấy và nói:
- Có chuyện gì với 'Rạp hát Ginny' mà hắn đề cập đến vậy?
- Noam không tiếp xúc nhiều với 'Người Nghiện'. Lúc tiếp xúc duy nhất là lúc giao hàng, nhưng đối phương lại bịt kín mặt, mọi giao dịch đều được tiến hành ở Ngã Ba Vô Định. Rạp hát đó là nơi mà hắn nghe thấy đối phương nhắc đến trong một lần giao dịch.
Jeffrey cũng có ấn tượng về "Rạp hát Ginny".
- Tôi có đến rạp hát này mấy lần, thực sự rất thích buổi biểu diễn "Con Chuột Mông Lung" gần đây của họ.
Nghĩ đến đây, Jeffrey chợt nhớ ra mình cũng vừa mới đưa cho Bologo một vé xem "Con Chuột Mông Lung". Theo trí nhớ của Jeffrey thì hôm nay chính là buổi biểu diễn.
Chẳng hiểu tại sao, một cơn ớn lạnh vô cớ lướt qua người, không biết là do ngẫu nhiên hay định mệnh.
- Jeffrey nhờ nên hôm nay tôi đi điều tra thử, nhưug không có gì bất thường.
Yas nói.
Ivan không lên tiếng mà chỉ nhìn chằm chằm vào đống giấy tờ, sau khi dừng lại một lúc thì nhấc chúng lên.
- Trước tiên cứ để tên này ở đây, nhốt vào ngục tối lôi ra không tiện lắm.
Ivan liếc Noam, sau đó nói:
- Tôi phải về Tổ Quạ trước, có tin tức gì mới tôi sẽ tới tìm anh.
Jeffrey gật đầu. Yas cũng rời đi cùng Ivan sau khi nói lời tạm biệt với Jeffrey,:
- Tôi sẽ nhắc mọi người trong đội chú ý.
Cuối cùng, chỉ còn lại Jeffrey và Noam sau tấm kính một chiều.
Jeffrey thở dài thườn thượt, cảm giác như muốn thở trôi cả linh hồn của mình ra.
Ánh mắt Jeffrey hướng về phía Noam, sau đó là văn kiện nhậm chức của bản thân, chai thuốc màu đỏ sậm... Giờ đây, anh ta có một cảm giác khó mà tả nổi, kẻ thù đã trở lại, "Người Nghiện" không rõ mục đích...
Lại nghĩ đến sắc mặt tồi tệ của Lebius, và một "kẻ bất tử" nào đó đang lang thang trên phố.
Hơi thở của Jeffrey dần chậm lại như thể đang ở trong đêm trước cơn bão.