- Vậy nên ý anh là đưa tôi đến quận Hiệp Định. Anh có bị bệnh không?
Cuối cùng thì Bologo vẫn bị Palmer kéo lên xe, sau đó cả hai phóng nhanh qua vài con phố của Opus để đến thẳng quận Hiệp Định.
- Anh có thấy cái tên ở phía dưới cùng của tài liệu không? Church Burton ấy.
Palmer nói.
- Thì sao?
Bologo đã nhớ ra cái tên đó. Ở cuối mỗi bản báo cáo của Cục Trật tự đều có tên của người viết báo cáo.
- Có thể anh không tin, nhưng thằng cha này là đồng nghiệp cũ của tôi. Khi ấy tôi và thằng cha này còn là hai ngôi sao sáng của Tổ Quạ. Lần nào bọn tôi cũng hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo, nếu không phải do cái 'ban ân' chết tiệt này thì tôi đã sớm được thăng chức rồi.
Palmer kể về người cộng sự cũ của mình.
- Cái tên này có cái tật thích tán gẫu với mục tiêu, theo đúng nghĩa đen luôn. Năng lượng bí mật của anh ta rất thú vị, có thể dễ dàng xâm nhập vào sâu bên trong đối phương. Đại khái là do tài cao gan lớn, nên anh ta cực kỳ thích đào sâu vào mục tiêu, chẳng hạn như tìm hiểu suy nghĩ, tính cách và quá khứ của mục tiêu.
Palmer hét lên.
- Giống như kiểu mấy tên sát nhân biến thái trong phim ấy, trước khi săn giết mục tiêu thì phải tìm hiểu chi tiết về cuộc đời của họ. Dù sao thì cái cuộc đời ấy sẽ do hắn kết thúc.
- Nói mới nhớ, sự khác biệt giữa nhân viên tình báo mấy người các anh và sát thủ là gì?
Bologo chợt nhận ra điều này. Mấy đội Còi Sắt giỏi xâm nhập tâm trí này chẳng khác gì những con rắn độc chết người.
- Không khác nhau nhiều lắm, chỉ là có được quyền khai hỏa trong lúc làm nhiệm vụ hay không thôi. Nhưng thường thì bọn tôi sẽ giao công việc khai hỏa này cho Bộ phận Thực Địa, chuyên môn của bộ phận nào thì nên giao cho bộ phận đấy đúng không?
- Nói về người cộng sự này của tôi, anh ta được gọi là 'Người Không Mặt'.
- Hành vi tán gẫu với kẻ địch của anh ta bị cấm theo quy định. Làm những chuyện như thế trong lúc hành động chắc chắn sẽ khiến độ rủi ro của nhiệm vụ tăng lên. Tổ Quạ khác với Bộ phận Thực Địa, bọn tôi, những người bộ phận phụ trách công việc tình báo cực kỳ quan trọng này có những quy tắc cực kỳ nghiêm ngặt.
- Trò chuyện vui vẻ với kẻ địch sao? Nghe có vẻ khá tệ.
Bologo nói.
- Rất tệ là đằng khác, vì vậy tôi đoán thằng cha này hẳn đã đi dạo quanh nhà kho đó vài lần, không khéo còn quen được một vài người bạn mới... nhưng anh ta không thể viết chuyện này vào báo cáo, bởi vì nếu viết vào sẽ bị bắt viết kiểm điểm.
Palmer giải thích.
Bologo nói:
- Vậy nên giờ chúng ta sẽ đến đó gặp để tìm hiểu những gì anh ta biết?
- Đúng vậy, đừng lo, tên này sẽ nói hết. Là một người cộng sự cũ, tôi giữ trong tay rất nhiều lịch sử đen tối của anh ta nên chắc chắn sẽ phải ngoan ngoãn nghe lời.
Palmer cười đắc chí. So với "Người Không Mặt" vừa được nhắc đến thì lúc này Palmer giống một kẻ biến thái hơn, một kẻ vừa biến thái lại vừa hạ lưu.
- Nhưng anh ta là cộng sự của anh! Đó là cách anh đối xử với anh ấy?
Bologo ngạc nhiên.
- Chính xác mà nói thì là cộng sự cũ, anh mới là cộng sự hiện tại.
Palmer rít ga, băng qua hết ngã tư này đến ngã tư khác:
- Dù sao thì cũng đã là cộng sự cũ, chẳng bằng ép nốt chút giá trị còn lại.
Ánh mắt Bologo nhìn Palmer trở nên quái dị. [Cái tên khốn Palmer này còn ác liệt hơn mình tưởng. Nếu không gánh nổi cái tên này thì hắn sẽ bí mật thu thập hết lịch sử đen tối của mình mất.] Mặc dù Bologo cảm thấy anh không có mấy thứ đó.
Anh luôn cho rằng miễn là mình sống một cách quang minh lỗi lạc và đồng thời đảm bảo rằng không có người còn sống khi mình ra tay thì sẽ không gặp rắc rối bởi bất kỳ lịch sử đen tối nào.
Có lẽ cái gọi là đời sống cởi mở đại khái chính là như vậy.
"Laika" từ từ dừng lại trên một con phố ở quận Hiệp Định. Bologo liếc bảng chỉ dẫn ven đường thì thấy nó cách rạp hát của Kodling không xa lắm, chỉ cần đi bộ một lúc là đến. Vậy nên anh đang nghĩ xem có nên tới đó chào hỏi Kodling hay không.
Nếu không bị Palmer lôi đi theo thì Bologo vốn định đến gặp Kodling để nói với anh ta rằng mình không thể đến xem buổi biểu diễn.
Có thể là do lòng yêu thích đối với diễn xuất của Kodling, hoặc là do cảm xúc khi xem Con Chuột Mông Lung mà đôi khi Bologo nghĩ rằng mình thực sự đã coi Kodling như một người bạn, mặc dù cả hai chỉ mới gặp nhau có đúng một lần.
Không giống như Palmer, một người lạc quan nhưng hơi tiêu cực, Bologo là một người lạc quan và tích cực, giống như lúc anh ở trong câu lạc bộ Kẻ Bất Tử,
Như đã nói với Sore, anh sẽ không né tránh bất cứ điều gì chỉ vì thân phận kẻ bất tử. Anh muốn tận hưởng hiện tại, bởi vì đó là điều Adele đã dạy anh khi xưa.
Thay vì thấp thỏm chờ đợi một tương lai u ám thì chẳng bằng dành mọi thứ cho hiện tại.
Phải nói Adele là một người có ảnh hưởng rất lớn đến Bologo. Bà giống như một người thầy trên phương diện tinh thần, bà không dạy cho Bologo những lý tưởng cao cả hay lý niệm thần thánh nào cả mà chỉ khuyên anh nên sống như thế nào mà thôi.
Bởi vậy, cái bóng của Adele xuất hiện trong khắp cuộc đời của Bologo như một người thầy, một người mẹ, một người bạn...
- Thấy cửa hàng hoa đó không?
Palmer chỉ vào cửa hàng hoa ở góc đường.
- Có, thì sao?
- Có một cô gái tên Aphia ở trong cửa hàng đó, người cộng sự cũ của tôi đã phải lòng cô gái đó.
Palmer đưa tay lên và liếc nhìn đồng hồ:
- Vừa kịp lúc, giờ này mỗi tuần anh ta đều sẽ tới đây mua một bó hoa.
- Anh... đang theo dõi anh ta?
- Làm gì có chuyện đấy, đừng có coi tôi như một kẻ biến thái.
Palmer nhanh chóng biện hộ:
- Anh nghĩ cái mũ bảo hiểm đang đội là của ai, ngày xưa tôi thường đưa anh ta tới tiệm hoa này.
Palmer tiếp tục phàn nàn:
- Sau đó, vì 'ban ân' của tôi mà cả hai đã bị tông vào phía sau khi đang đỗ xe. Church phải nằm viện tận một tuần, kể từ đó anh ta không bao giờ ngồi lên xe của tôi nữa.
“Có một người cộng sự như anh đúng là bất hạnh của anh ta.” Bologo nói thầm trong lòng. Anh vô cùng đồng cảm với "Người Không Mặt" mà mình chưa được gặp kia.
- Tôi nghĩ anh ta đang ở bên trong, anh chờ ở ngoài nàymột lúc.
Palmer nói rồi đi về phía cửa hàng hoa. Bologo bước xuống từ trên vỉa hè, đứng cạnh đó chờ tin tức của Palmer.
Vài phút sau, cánh cửa của cửa hàng hoa được đẩy ra, nhưng người bước ra khỏi đó lại là một người mà Bologo không ngờ đến.
Một người đàn ông cầm theo một bó hoa rực rỡ trên tay, chỉ cần nhìn vào nụ cười trên môi người đàn ông ấy thôi là đã có thể cảm nhận được vô số mộng tưởng đẹp đẽ đang hiện ra trong đầu hắn. Hắn có một buổi hẹn hò tuyệt vời vào tối nay.
Bologo vô cùng ngạc nhiên khi thấy người cầm bó hoa ấy lại là Kodling.
Kodling không để ý đến Bologo mà chỉ cúi đầu ngửi bó hoa trong tay, bước lên hai bước, sau đó thì nhận ra ánh mắt của Bologo nên quay đầu lại.
- Bo… Bologo?
Kodling mất vài giây để nhớ lại.
- Tôi tưởng một người nổi tiếng như anh không thể nhớ ra tôi.
Khi thấy Kodling gọi tên mình, Bologo thậm chí còn ngạc nhiên hơn.
- Không, tôi nhớ bất kỳ vị khán giả nào ủng hộ tôi.
Kodling nói.
- Thật là yêu nghề.
Bologo cảm thán. Anh thích những người tận tâm, yêu nghề, và chuyên gia chính là người như vậy.
- Chuẩn bị đi hẹn hò à?
Bologo hỏi, nhìn những bông hoa trên tay Kodling.
- Ừm, tôi mua về tặng vợ, cô ấy thích hoa lắm.
Ánh mắt của Kodling vô cùng dịu dàng khi nói về vợ mình:
- Tối mai là màn kết của "Con Chuột Mông Lung", tôi muốn ăn mừng với cô ấy.
- Nói mới nhớ, anh có thời gian tới xem không?
Kodling nhớ lại cuộc trò chuyện vui vẻ đó trong lúc nhìn vào mắt Bologo.
- Thành thực xin lỗi, tôi sẽ phải lỡ hẹn.
Bologo rất thẳng thắn, anh liếc băng ghế dài ở bên cạnh, rồi lại nhìn cửa hàng hoa và hỏi:
- Anh có thời gian ngồi một lúc không?
Kodling hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn gật đầu:
- Hiển nhiên rồi.
...
Không biết Palmer làm gì trong cửa tiệm hoa mà mãi chưa ra nên Bologo khá nhàn rỗi. Anh ngồi trên băng ghế dài và trò chuyện với Kodling:
- Công việc của tôi... anh có thể hiểu là thám tử tư, được người ta thuê để điều tra một số vụ án.
Bologo thản nhiên nói. Anh không cho rằng đây là một lời nói dối mà chỉ được sửa đi một chút so với thực tế. Đây là những gì Palmer đã dạy anh.
- Thám tử tư? Có vẻ như anh đã nhận rất nhiều vụ án ly kỳ, nếu như có thời gian thì tôi rất muốn tâm sự với anh.
Đôi mắt của Kodling hơi sáng lên.
- Đây có phải là việc mà những người sáng tác như anh gọi là 'đi tìm tài liệu' không?
- Cũng gần như là vậy, tưởng tượng phải dựa trên thực tế, bọn tôi không thể vẽ ra một câu chuyện hoàn hảo mà chỉ dựa trên tưởng tượng.
Kodling nói:
- Ngay cả câu chuyện "Con Chuột Mông Lung" cũng phải dựa trên trải nghiệm của chính tôi, đúng không?
- Đúng là như vậy.
Bologo gật đầu.
- Vậy nên là… tối mai anh phải giải quyết vụ án quan trọng nào đó à?
Kodling hỏi.
- Có thể nói là vậy, một vụ án rất quan trọng.
Nhắc đến chuyện này, giọng điệu Bologo rõ ràng nặng nề hơn không ít.
Kodling liếc nhìn đồng hồ đeo tay:
- Tôi còn khá nhiều thời gian, anh có hứng thú kể chuyện không?
Bologo im lặng một lúc. Nỗi bồn chồn trong lòng vẫn luôn như hình với bóng khiến anh cảm thấy mình cần phải có một chỗ để xả bớt.
- Bạn của tôi đã qua đời.
Bologo đột ngột nói.
Nụ cười trên mặt Kodling lịm dần đi. Tiếng ồn ào của xe cộ trên đường phố bỗng biến mất như thể hai người đã trở nên tách biệt với thế giới này.
- Bà ấy đã bị sát hại. Tôi đã truy tìm tung tích của kẻ sát nhân. Tối mai, tôi sẽ đột kích vào nơi ở của một kẻ tình nghi giết người... Mọi chuyện là thế đó.
Nói xong, Bologo chợt nhận ra mình nói như hụt hơi. Không phải do anh không muốn nhớ lại cơn ác mộng này mà do Bologo không còn sức để nói ra, nó quá nặng nề.
- Rất xin lỗi.
- Không cần phải xin lỗi, chính kẻ sát nhân mới nên có lỗi.
Bologo nhìn bó hoa trong tay Kodling:
- Bà ấy rất thích hoa.
- Bà ấy rất quan trọng đối với anh?
- Rất quan trọng, tôi đã từng mắc bệnh trên phương diện tinh thần… có thể coi như là bệnh trên phương diện tinh thần. Bà ấy đã giúp tôi thoát khỏi cơn mê.
Bologo nhớ lại những chuyện tốt đẹp:
- Bà ấy là một người rất tốt, với niềm tin ngoan đạo, bà ấy đã giúp người khác suốt cả cuộc đời.
- Tôi không tin vào bất kỳ vị thần nào, nhưng dưới ảnh hưởng của bà ấy, đôi khi tôi thế mà lại kỳ vọng vào thứ gọi là thần thánh.
Bologo nói rồi cười. Vẻ lãnh đạm không còn nữa, những gì anh nói đều là thật lòng.
- Nhưng đôi khi tôi cảm thấy bà ấy không hề tin vào thần chút nào.
Đột nhiên, Bologo nói một điều hoàn toàn mâu thuẫn.
- Tại sao?
Kodling hỏi.
- Rất đơn giản, bởi vì thần không tồn tại. Đối với bà ấy, thần giống với một biểu tượng, giống với một nơi để bà ấy đặt niềm tin vào hơn.
- Bà ấy và tôi đã nói về việc này. Bà ấy luôn cảm thấy rằng có một sức mạnh trên thế giới này vượt qua mọi thứ, vượt qua sự sống và cái chết, vượt ra ngoài địa ngục và thiên đường.
- Bà ấy tin sức mạnh này sẽ trừng phạt một cách công bằng tất cả những ai làm sai. Và đó chính là thứ mà bà ấy tin vào.
Bologo lắc đầu.
- Tôi không tin điều này. Nếu thực sự có sức mạnh như vậy thì đây hẳn là một thế giới thiện ác hữu báo, không cần quan tòa và đội xử bắn. Khi ai đó phạm sai lầm thì tự nhiên sẽ có sấm sét rạch ngang bầu trời và đánh họ thành tro bụi.
Bologo quay đầu lại và nhìn Kodling với vẻ mặt khao khát:
- Về sau khi tôi nhìn thấy bà ấy, nhìn thấy nụ cười trên môi khi bà ấy mỗi khi làm việc tốt, trái tim bồn chồn của tôi bình tĩnh lại trong giây lát. Tôi nghĩ mình đã hiểu.
- Sức mạnh này có lẽ không tồn tại, nhưng tôi có thể hiểu tại sao bà ấy tin vào nó, bởi vì nó có thể xoa dịu trái tim của bà ấy và mang lại cho những người tin vào nó sự yên bình hiếm có.
- Nó giống như... một thứ gì đó trói buộc, ràng buộc tất cả chúng ta.
Kodling nói.
- Không, đó là một lời cảnh báo, là một thanh gươm treo trên đầu mỗi người.
Bologo phủ nhận:
- Thần đang theo dõi tất cả mọi người, vì vậy, khi ai đó làm điều ác, kẻ đó sẽ phải tự ràng buộc bản thân bởi hình phạt không thể biết trước kia.
Giọng Bologo xen lẫn chút tuyệt vọng:
- Đáng tiếc là thần không hề tồn tại, bởi vậy không có hình phạt cho việc ác, và cũng không có phần thưởng dành cho việc tốt.