Sự thay đổi của thời gian không được thể hiện rõ ra ở Ngã Ba Vô Định. Khi ánh nắng xuyên qua lớp sương mù của Khe Nứt Lớn để đến Ngã Ba Vô Định nằm sâu bên trong đó thì đã yếu đến mức chỉ còn vài tia sáng lờ mờ. Bởi vậy mà đèn chiếu sáng ở Ngã Ba Vô Định gần như luôn được bật cả ngày. Ánh sáng yếu ớt chiếu qua làn sương mù trông như nhãn cầu khổng lồ của một con quái vật đang âm thầm quan sát người qua người lại.
Thời gian như ngừng lại ở đây, dù là giữa trưa hay nửa đêm thì nơi này cũng chỉ có tông màu u ám và nhợt nhạt, khiến nó trông như hang ổ của quái vật.
Ở sâu bên trong hang ổ, Vika đang bận rộn phía sau quầy bar. Liếc nhìn đồng hồ, đã gần nửa đêm, lúc này công việc kinh doanh hết sức bận rộn.
Đủ loại người đua nhau chui ra khỏi bóng tối của Ngã Ba Vô Định rồi tập trung về đây, một số thì uống rượu và vui chơi, một số thì trao đổi thông tin bí mật, còn lại thì đến với nhiều mục đích khác nhau.
Tiếng hát và cồn khiến lòng người mê say, gần như thấm đẫm cả bàn ghế, nhấn chìm tâm trí của mỗi người.
Nhìn xung quanh, Vika đã quen từ lâu, những vị khách say xỉn từ từ ngã xuống dọc theo mép của quầy bar, trông như một cái xác nằm lệch sang một bên, trong quán cũng còn rất nhiều cái xác như vậy.
Vika dụi mắt. Tuy nói là đã quen với những chuyện này, thậm chí khi còn trẻ còn có thể đung đưa theo điệu nhạc cuồng nhiệt, nhưng có lẽ là do tuổi tác, giờ thì Vika chỉ thấy chúng quá ồn ào.
Sau khi pha xong một mẻ rượu mới, Vika ra hiệu cho người khác đến thay mình một lát để vào trong nghỉ ngơi. Khi rời đi Vika còn không quên cầm chiếc hộp nhỏ dưới quầy bar. Nó là bảo bối của Vika, bên trong chứa đầy đồng Mammon, bất kể đi đâu anh ta đều mang nó theo bên mình.
Rời khỏi quầy bar, những vị khách còn tỉnh táo đều sẽ nâng ly lên để bày tỏ lòng kính trọng với Vika. Dường như tất cả mọi người đều tôn trọng vị bartender này.
Bước vào phòng làm việc, đóng cửa, ngăn tiếng ồn và mùi rượu khiến người mê say lại ngoài kia, cuối cùng Vika cũng cảm thấy mình có thể thư giãn một chút. Ở cái nơi quỷ quái này, sự tĩnh lặng vô cùng quý giá.
Cầm một điếu thuốc lên, bình thản hút. Đèn trong phòng làm việc chưa bật, ánh lửa nhỏ soi rọi đường nét mơ hồ.
Vika mở một ngăn tủ dưới bàn làm việc ra, trong đó có một cái két sắt. Không rõ Vika đã mở nó bao nhiêu lần rồi mà giờ chỉ cần vặn bằng cảm giác, sau đó thì bỏ tất cả những đồng Mammon bên trong chiếc hộp nhỏ vào.
Trong bóng tối chỉ còn nguồn sáng là điếu thuốc, thứ ánh sáng yếu ớt này chiếu vào những đồng Mammon khiến chúng thi nhau lóe sáng.
Dựa vào nguồn sáng duy nhất này, màu vàng chạy dọc trên mép đồng xu. Chúng tỏa ra một thứ ma lực không tên nào đó như là hòn đá triết gia, sau đó biến con ngươi của Vika cũng thành một màu vàng, nhìn như sơn bị nóng chảy.
Ánh mắt của Vika vẫn rất bình tĩnh, không hề bị ảnh hưởng chút nào. Vika định đóng két sắt lại thì bỗng một đồng Mammon rơi ra khỏi đó và lăn đến gần chân anh ta.
Nhặt nó lên, mặt sau vẫn là người đàn ông tên Mammon ôm đống tiền vàng như trước, nhưng mặt trước thì là một bầy sói đang hú.
Nhìn thấy cảnh này, Vika có hơi lơ đễnh, sau đó thì lẩm bẩm cái tên suýt chút nữa đã rơi vào quên lãng.
“Lebius.”
Vika đóng két sắt, những không đặt đồng Mammon này vào mà lại cầm lên trên tay, rồi dùng ngón tay thô ráp chà xát lên bề mặt của nó và cảm nhận những đường nét ghồ ghề trên đó. Anh ta xoa đến mức nó sáng bóng.
“Đã bảy năm trôi qua, suýt chút nữa tôi đã quên mất anh. Sao đột nhiên bây giờ lại xuất hiện?”
Vika trầm tư suy nghĩ, trong lòng cảm thấy có chút bất an. Bảy năm này Lebius rất kín tiếng, không có tin tức gì về anh ta xuất hiện. Nó khiến Vika từng nghĩ rằng Lebius đã rời khỏi Opus, trở về quê hương ở Liên minh Rhine để nghỉ hưu.
Nhưng giờ Lebius lại xuất hiện, không những thế còn phái sứ giả của mình đến.
Nhớ lại hình dáng Bologo trong đầu, Vika cau mày.
Anh ta đã sống ở Ngã Ba Vô Định rất lâu, gặp đủ loại người. Cái mũi này của anh ta còn nhạy cảm hơn cả Bologo, thậm chí còn có thể ngửi được mùi vị đó trên người Bologo.
Một mùi thối thoang thoảng.
Cứ như thể linh hồn dưới thân xác đó đang thối rữa và sụp đổ, nhưng mùi của Bologo lại không quá nồng nặc và rõ ràng như ác ma.
Như kiểu một thứ gì đó nằm giữa tồn tại và sụp đổ... một linh hồn đang giãy giụa.
“Con nợ...”
Một từ cổ xưa hiện lên trong tâm trí, ánh mắt Vika trở nên nghiêm nghị.
Trong lúc nhất thời hơi thở trở nên nặng nề thêm vài phần, phảng phất như không khí trong phòng bị kìm nén, phảng phất như có bão táp mưa sa đang tiến đến Ngã Ba Vô Định.
Vika biết rất rõ thành phố của lời thề, Opus, không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Vika cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra, dòng nước ngầm đang dâng trào mãnh liệt. Sau bảy năm hồi phục, thậm chí có thể là lâu hơn, những con quái vật ẩn mình trong bóng tối đã lấy lại sức mạnh một lần nữa. Chúng mài răng, hút máu, cố thoát ra khỏi bóng tối và tiếp tục trận chiến còn dang dở kia.
Một cảm giác bất lực và bi ai ập đến trong lòng. Vika biết cuộc sống êm đềm như này sẽ không thể kéo dài mãi mãi, nhưng khi nó thực sự sắp tan vỡ, anh ta vẫn có chút gì đó không đành lòng, chỉ mong cuộc sống cứ thế mà tiếp diễn.
Nhắm hai mắt, bóng tối phủ xuống, thử cố trấn tĩnh lại nhưng lại bị tiếng gõ cửa dồn dập phá vỡ. Vika mở mắt, cánh cửa bị đẩy ra, ánh sáng lọt vào, là Nellie.
- Có chuyện rồi.
Nellie có vẻ hơi lo lắng.
- Sao vậy? Có người đến phá quán?
Vika đứng dậy. Anh ta có thể đứng vững ở Ngã Ba Vô Định lâu như vậy không chỉ dựa vào những mối quan hệ, mà còn có đủ sức mạnh để tự bảo vệ bản thân và uy hiếp đến kẻ địch.
- Không, không tệ đến mức đó, nhưng cũng không đơn giản như vậy.
Nellie nhất thời cũng không biết nên giải thích thế nào nên chỉ có thể ra hiệu cho Vika mau tới.
Bước ra khỏi căn phòng và quay trở lại quán bar sôi động, Vika có thể cảm nhận rõ được bầu không khí nơi đây đã thay đổi. Niềm vui ngập trong men say đã biến mất, dường như tất cả mọi người đã tỉnh táo chỉ trong chốc lát. Họ thì thầm với nhau trong bóng tối như đang bàn luận một điều gì đó.
- Chuyện gì đã xảy ra?
Vika hỏi.
- Noam Ward xảy ra chuyện.
Một người khác tiến lên phía trước và nói thầm với Vika.
Vika vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh. Đối với mấy chuyện như này anh ta không hề cảm thấy ngoài ý muốn.
Vika biết công việc mà Noam đang làm là gì, cũng biết sự tồn tại của tổ chức gọi là "Người Nghiện" kia, và quan trọng hơn hết, anh còn biết Bologo đại diện cho ai – chính là Lebius, chính là Cục Trật tự.
Điều gì sẽ xảy ra khi hai nhóm người này gặp nhau, thực sự quá đơn giản.
- Noam chết rồi?
Vika bình tĩnh hỏi.
- Có khi còn tệ hơn thế, anh có muốn đi xem không?
Người đàn ông kia tiếp tục nói. Những lời này thu hút sự chú ý của Vika, anh ta liếc sang Nellie:
- Nơi này giao cho cậu, lát nữa tôi sẽ quay lại.
- Vâng.
Nellie gật đầu.
Vài người rời khỏi quán bar cùng với Vika. Mọi người cùng đi theo nhóm, con phố thưa thớt dân cư hiếm khi lại đông đúc như thế này. Trên đường đi Vika còn nhìn thấy rất người khác cũng đang tới phòng khám của Noam.
Đã lâu rồi không có sự kiện gì giật gân xảy ra ở Ngã Ba Vô Định, nơi đây đã yên bình quá lâu, hơn nữa công việc này còn do chính Noam điều hành.
Đám ác ma ẩn náu ở Ngã Ba Vô Định đều là khách hàng của Noam, chúng rất nóng lòng muốn biết về tình hình của gã, nhưng không phải bởi vì quan tâm đến Noam mà là những hòn đá triết gia ngọt ngào kia.
Đám ác ma lang thang ở Ngã Ba Vô Định, chúng không có dũng khí để rời khỏi nơi này và đối mặt với Cục Trật tự sắt đá, nên chỉ còn cách kéo dài hơi tàn tại đây và tìm kiếm dù chỉ là một chút linh hồn để thỏa mãn cơn đói của mình.
Không mất nhiều thời gian để Vika đi tới phòng khám của Noam, một vài người đã vây quanh đây, tất cả đều đứng từ xa quan sát xem chuyện gì đã xảy ra.
Vika bước trên con đường gồ ghề dẫn vào phòng khám của Noam.
Trong phút chốc, mùi máu tanh xộc thẳng lên mặt, suýt chút nữa nó đã khiến Vika choáng váng. Anh ta cẩn thận quan sát, mặt đất dính một lớp máu đã sớm đặc quánh lại, mỗi bước chân đều mang lại cảm giác nhớp nháp, dinh dính.
Xác của đám ác ma vương vãi khắp nơi, trên mặt chúng vẫn còn giữ vẻ kinh hoàng trước khi chết, miệng thì há hốc. Nhìn vào đây thậm chí còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng than khóc của linh hồn người đã chết.
“Trông như một vụ thảm sát, đám người này không hề có lực chống trả.”
Có một người đứng cạnh nói. Những người ở đây đã quen với ác ma từ sớm, tại nơi sâu thẳm của Ngã Ba Vô Định này còn có những thứ quái dị hơn cả ác ma. Bởi vậy điều thực sự khiến họ cảm thấy khiếp sợ chính là những ác ma này lại bị giết một cách dễ dàng đến thế.
Như những chú cừu non chờ để xẻ thịt.
“Lối đi bí mật ở phía trước, nhưng có một cánh cửa sắt kiên cố ở cuối đường, bọn tôi không thể mở nó ra.”
Người kia tiếp tục nói.
Vika không nói mà bước vào một lối đi tối tăm. Cánh cửa sắt hiện ra trước mặt, phía trên còn đầy những vết lõm, có vẻ như ai đó đã cố gắng phá cánh cửa sắt nhưng cuối cùng không thành công.
Đưa tay lại gần khung cửa sắt, Vika thở gấp. Một luồng sức mạnh kỳ lạ dâng trào, rồi bám vào trên người anh ta. Hai tay đập mạnh vào khung cửa, sau đó là tiếng rung chuyển dữ dội vang lên, bụi và đá vụn rơi xuống, cánh cửa sắt rung lên bần bật rồi bật ngược về phía sau.
Sau hàng loạt tiếng kẽo kẹt của kim loại, cánh cửa bật tung ra, để lộ một địa ngục còn đẫm máu hơn ở ngay trước mắt.
“Vậy đó là cách hắn vào?”
Vika ngẩng đầu lên thì thấy một lỗ thủng lớn bị Bologo đục trên trần nhà. Nó sập xuống từng mảng một đè bẹp mọi thứ xung quanh.
“Đây là Reed, hắn cũng đã chết.”
Có người tìm thấy đầu của Reed trong góc và đá nó một cái. Khuôn mặt tái nhợt lăn ra, y như những cái xác khác, trông có vẻ rất kinh hoàng.
Sau những nghi ngờ, ai cũng bắt đầu tự hỏi đám người này đã thấy gì trước khi chết.
“Noam đâu? Có ai nhìn thấy Noam không?”
Vika lớn tiếng hỏi. Anh ta muốn tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra, có phải Cục Trật tự chuẩn bị ra tay với "Người Nghiện" không?
Hay là... một con quái vật khổng lồ khác đã ngóc đầu trở lại, và đây chỉ là dấu hiệu báo trước cho sự trở lại của nó?
Vika cảm thấy ớn lạnh trong lòng.
“Không, thi thể của hắn không được tìm thấy, có lẽ đã trốn thoát rồi.”
Có người đáp lại. Nhưng Vika không nghĩ như vậy, người tìm tới đây là Cục Trật tự, và Cục Trật tự thì không dễ từ bỏ ý đồ như thế.
Những người khác cũng bận rộn tìm kiếm, lợi ích của họ thống nhất với Vika. Mặc dù Ngã Ba Vô Định là một nơi hỗn loạn, nhưng đó cũng là nơi trú ẩn duy nhất của họ, không ai có thể chịu được nơi trú ẩn cuối cùng này bị tàn phá.
Chính vì vậy, dưới vô số những điều ước âm u ấy, ngày càng nhiều người sống dưới cái bóng của Ngã Ba Vô Định và tin vào cái tên “Bạo Chúa”.
“Ác linh!”
Một tiếng hú thê lương đột nhiên vang lên. Đôi mắt Vika hướng về phía phát ra âm thanh thì thấy một bàn tay đầy sẹo vươn ra từ đống đổ nát. Khuôn mặt của hắn đã bị bụi bặm xám trắng bao phủ hoàn toàn, trông như một tác phẩm điêu khắc bằng thạch cao.
Hắn là người duy nhất còn sống, gạch đá đổ sập xuống đã đè người hắn nát bét, nhưng cũng chính điều này đã cứu hắn một mạng, giúp hắn khôngi chết dưới nanh vuốt của ác linh.
Chứng Bạo Thực đáng lẽ ra đã khiến hắn rơi vào trạng thái điên loạn, nhưng suy cho cùng đến dã thú cũng có bản năng, trong nỗi sợ hãi tột độ, bản năng đó đã giúp hắn tìm lại một chút lý trí. Hắn không ngừng kêu gào như một bệnh nhân tâm thần lên cơn điên:
“Ác linh đến rồi! Nó sẽ ăn tươi nuốt sống tất cả mọi người!”
Từng cơn ác mộng cứ lởn vởn bên tai, những tiếng thì thầm bất tận như muốn xé rách màng nhĩ, chúng chạy dọc theo đường lỗ tai lên thẳng não, mãi cho đến khi óc trong hộp sọ sôi trào.
Vika bước nhanh đến và cố kéo hắn ra khỏi đống đổ nát. Nhưng sau khi nhấc mấy cục đá vụn lên thì những gì anh ta nhìn thấy là một cơ thể bị sắt đâm thủng, máu và bụi trộn lẫn vào nhau biến thành vô số cục u đỏ.
Không còn hy vọng.
Vika lập tức cúi xuống và vội vàng hỏi:
- Chuyện gì đã xảy ra?
- Ác linh... Ác linh mắt xanh.
Ác ma nắm chặt lấy cổ áo Vika. Gương mặt của Vika phản chiếu trong con ngươi kinh hãi, hắn không ngừng thì thào gọi cái tên “Ác linh”, sau đó thì máu trào ra từ cổ họng, mùi tanh nồng phả vào mặt Vika.
“Nó đang đến, tất cả chúng ta sẽ chết.”
Nỗi sợ hãi chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ của hắn. Hắn không ngừngc lặp đi lặp lại tất cả những điều này như một cái máy.
Ngay sau đó, cơ thể hắn cứng đờ, hai tay buông thõng ra, rồi yếu ớt ngã xuống, ánh mắt đờ đẫn, trông như một viên pha lê đục ngầu với bóng ma xanh biếc nằm trong đó.
Hắn đã chết.
“Ác linh...”
Vika lẩm bẩm. Cảm giác bất an trong lòng anh ta càng lúc càng lớn, cho đến khi một tiếng sụp đổ đột ngột vang lên.
Dưới sự tàn phá đầy bạo lực của Bologo, nơi này đã không còn an toàn, cả tòa nhà lung lay như sắp đổ.
Giờ phút này, trần nhà còn sót lại phía trên đầu, lấy lỗ thủng khổng lồ kia làm tâm, tiếp tục đổ sập xuống. Gạch đá và sắt thép rơi lả tả, đè lên máu và xác chết.
Đợt sụp đổ này không kéo dài bao lâu, tiếng ầm ầm bên tai dần biến mất. Vika đứng dậy nhìn xung quanh, trong lớp bụi dày đặc, những người khác cũng đứng dậy, dường như không ai bị thương.
Vô số ánh sáng tràn vào, soi rọi cái bóng tối mịt mờ này. Vika ngoảnh đầu lại, bỗng đờ ra và đứng tại chỗ một lúc lâu. Những người khác cũng thế, ánh mắt không ngừng hướng về phía góc tường.
Đó là một bức tường ẩn trong bóng tối, và khi trần nhà sụp xuống thì mới có nhiều người chú ý đến sự tồn tại của nó.
Vika bước qua cái xác và đống đổ nát, đi tới gần bức tường rồi đưa tay ra chạm nhẹ vào nó.
Ngón tay di chuyển dọc theo những vết xước được cứa bằng con dao gấp, chúng đan xen vào vết máu đã khô và biến thành một bức tranh treo tường tạo thành từ dao và máu.
“Ác linh, ác linh mắt xanh.”
Vika thì thầm và từ từ lùi lại, bức tranh gớm ghiếc dần hiện rõ ra trước mặt anh ta.
Trông bức tường này không khác gì bị một con quái vật cào mạnh vào. Từng vết xước mảnh mai và ghê tởm lan rộng ra khắp mặt tường, trông như một trùm tia sét xẹt ngang qua bầu trời. Để rồi dưới tia sét này, xác của ác ma chất thành đống trên mặt đất như những chiến tích.
Sau này, ở Ngã Ba Vô Định truyền miệng một câu chuyện như vậy. Vào một khoảnh khắc nào đó mà không ai biết đến, trong Opus có một ác linh dữ tợn đã xuất hiện từ hư vô, không ai biết nó đến từ đâu hay mục đích của nó là gì, điều duy nhất biết được là nó đang đi săn.
Không ngừng đi săn, vĩnh viễn không ngừng nghỉ.